Tà Năng – Phan Dũng: Trên đỉnh đồi gió hát và cỏ cháy
Cung đường Tà Năng – Phan Dũng từ lâu đã được mệnh danh là cung trekking đẹp nhất Việt Nam. Dài khoảng 55km, băng qua địa phận hai tỉnh Lâm Đồng và Khánh Hòa, cung đường đưa người ta bước vào thế giới của cỏ cháy, đồi thông, thảm xanh bất tận và những chiều hoang hoải đẹp như tranh. Cũng chính vì cảnh đẹp ấy, tôi đã quyết định xách ba lô lên đường – lần đầu tiên đi bộ băng rừng, vượt đồi, và cắm trại giữa đại ngàn.

Mùa cỏ cháy và thử thách đầu tiên
Tôi chọn đi vào mùa khô – cũng là mùa cỏ cháy, khi ánh hoàng hôn nhuộm đồi núi màu mật ong và gió chiều miên man lướt qua những thảm cỏ vàng sẫm. Nhưng ngay cả trong cái nắng hanh hao, hành trình cũng không dễ dàng gì, nhất là với một dân văn phòng ít vận động như tôi.
Đoạn đầu đường tương đối bằng phẳng, dễ chịu. Nhưng chẳng bao lâu sau, cả nhóm phải đối mặt với một con dốc thẳng đứng xuyên qua rừng thông. Không ai nói với tôi rằng ngọn đồi đó dốc đến vậy – bước từng bước mà cảm tưởng như leo lên một bức tường cây. Càng lên cao, mồ hôi càng túa ra, chân càng như rã rời. Nhưng rồi, ngay khi ánh sáng xiên qua rừng thông, những tia nắng lấp lánh rọi xuống vạt cỏ khô, tôi chợt quên hết mệt mỏi. Ngồi tựa vào gốc thông, lắng nghe tiếng gió xào xạc, tôi chợt thấy lòng mình dịu lại.
Chạm tới giao điểm ba miền đất
Cột mốc Tà Năng – Phan Dũng là điểm đánh dấu giao nhau giữa ba tỉnh cũ: Lâm Đồng, Ninh Thuận và Bình Thuận (nay là Lâm Đồng – Khánh Hòa). Dưới nắng chói chang, chúng tôi chụp ảnh bên tấm biển gió bụi, ai nấy đều rạng rỡ như vừa giành được huy chương. Nhưng chặng đường còn dài, và phía trước là một trong những điểm đáng nhớ nhất chuyến đi.
Cắm trại giữa trời và núi
Buổi chiều, trưởng đoàn chọn một khoảnh đồi bằng phẳng, nơi có thể nhìn bao quát cả cung đường chúng tôi vừa đi qua. Xa xa là những triền núi uốn lượn, gần hơn là thảm cỏ cháy trải dài, ửng hồng dưới nắng chiều. Ngay khi lều được dựng lên, mọi người rảo bước ra đồi ngắm hoàng hôn, ghi lại khoảnh khắc trời và đất giao nhau trong ánh sáng mơ màng.
Tối đến, ánh đèn lều lập lòe, bữa tiệc thịt nướng đơn sơ giữa núi rừng bỗng trở nên ấm áp lạ kỳ. Những người xa lạ, chỉ mới quen nhau buổi sáng, giờ đây cười nói rôm rả bên bếp than. Tôi ngồi đó, tay cầm xiên thịt nóng hổi, mắt dõi theo những đốm lửa bay lên không trung và lòng nhẹ bẫng.
Một đêm trong rừng và bình minh diệu kỳ
Đêm rừng lạnh buốt. Gió rít qua vách lều, hòa với tiếng mưa lắc rắc. Tôi tỉnh giấc giữa khuya, lặng im trong bóng tối, chỉ còn tiếng gió và tiếng tim mình đập trong chăn cách nhiệt. Nhưng rồi trời cũng hửng sáng, và tôi không thể tin nổi vẻ đẹp của bình minh nơi này. Mặt trời từ từ nhô lên khỏi dãy núi xa, chiếu ánh vàng cam lên từng vạt cỏ cháy. Cả đoàn ngồi bên nhau, ăn tô mì sườn nghi ngút khói trong làn sương còn lảng bảng – một bữa sáng không thể nào quên.
Hành trình trở về
Chặng đường về dẫn chúng tôi băng qua rừng khộp, bãi đá, suối cạn. Mặt trời lên cao, cái nóng khiến từng bước chân thêm phần nặng nề. Đến khi thoát khỏi rừng, những chiếc xe máy gắn xích do người bản địa điều khiển đã chờ sẵn. Leo lên chiếc xe rừng, vượt qua những con dốc dựng đứng để trở lại với văn minh đô thị, tôi thấy lòng vừa tiếc nuối, vừa đầy mãn nguyện.
Tà Năng – Phan Dũng không chỉ là một hành trình chinh phục địa hình, mà còn là cuộc gặp gỡ giữa con người với thiên nhiên và chính mình. Ở đó, tôi đã tìm thấy sự lặng yên, tình bạn bất ngờ và những cảm xúc không thể nào quên giữa đại ngàn gió hát.
Cung đường Tà Năng – Phan Dũng từ lâu đã được mệnh danh là cung trekking đẹp nhất Việt Nam. Dài khoảng 55km, băng qua địa phận hai tỉnh Lâm Đồng và Khánh Hòa, cung đường đưa người ta bước vào thế giới của cỏ cháy, đồi thông, thảm xanh bất tận và những chiều hoang hoải đẹp như tranh. Cũng chính vì cảnh đẹp ấy, tôi đã quyết định xách ba lô lên đường – lần đầu tiên đi bộ băng rừng, vượt đồi, và cắm trại giữa đại ngàn.
Mùa cỏ cháy và thử thách đầu tiên
Tôi chọn đi vào mùa khô – cũng là mùa cỏ cháy, khi ánh hoàng hôn nhuộm đồi núi màu mật ong và gió chiều miên man lướt qua những thảm cỏ vàng sẫm. Nhưng ngay cả trong cái nắng hanh hao, hành trình cũng không dễ dàng gì, nhất là với một dân văn phòng ít vận động như tôi.
Đoạn đầu đường tương đối bằng phẳng, dễ chịu. Nhưng chẳng bao lâu sau, cả nhóm phải đối mặt với một con dốc thẳng đứng xuyên qua rừng thông. Không ai nói với tôi rằng ngọn đồi đó dốc đến vậy – bước từng bước mà cảm tưởng như leo lên một bức tường cây. Càng lên cao, mồ hôi càng túa ra, chân càng như rã rời. Nhưng rồi, ngay khi ánh sáng xiên qua rừng thông, những tia nắng lấp lánh rọi xuống vạt cỏ khô, tôi chợt quên hết mệt mỏi. Ngồi tựa vào gốc thông, lắng nghe tiếng gió xào xạc, tôi chợt thấy lòng mình dịu lại.
Chạm tới giao điểm ba miền đất
Cột mốc Tà Năng – Phan Dũng là điểm đánh dấu giao nhau giữa ba tỉnh cũ: Lâm Đồng, Ninh Thuận và Bình Thuận (nay là Lâm Đồng – Khánh Hòa). Dưới nắng chói chang, chúng tôi chụp ảnh bên tấm biển gió bụi, ai nấy đều rạng rỡ như vừa giành được huy chương. Nhưng chặng đường còn dài, và phía trước là một trong những điểm đáng nhớ nhất chuyến đi.
Cắm trại giữa trời và núi
Buổi chiều, trưởng đoàn chọn một khoảnh đồi bằng phẳng, nơi có thể nhìn bao quát cả cung đường chúng tôi vừa đi qua. Xa xa là những triền núi uốn lượn, gần hơn là thảm cỏ cháy trải dài, ửng hồng dưới nắng chiều. Ngay khi lều được dựng lên, mọi người rảo bước ra đồi ngắm hoàng hôn, ghi lại khoảnh khắc trời và đất giao nhau trong ánh sáng mơ màng.
Tối đến, ánh đèn lều lập lòe, bữa tiệc thịt nướng đơn sơ giữa núi rừng bỗng trở nên ấm áp lạ kỳ. Những người xa lạ, chỉ mới quen nhau buổi sáng, giờ đây cười nói rôm rả bên bếp than. Tôi ngồi đó, tay cầm xiên thịt nóng hổi, mắt dõi theo những đốm lửa bay lên không trung và lòng nhẹ bẫng.
Một đêm trong rừng và bình minh diệu kỳ
Đêm rừng lạnh buốt. Gió rít qua vách lều, hòa với tiếng mưa lắc rắc. Tôi tỉnh giấc giữa khuya, lặng im trong bóng tối, chỉ còn tiếng gió và tiếng tim mình đập trong chăn cách nhiệt. Nhưng rồi trời cũng hửng sáng, và tôi không thể tin nổi vẻ đẹp của bình minh nơi này. Mặt trời từ từ nhô lên khỏi dãy núi xa, chiếu ánh vàng cam lên từng vạt cỏ cháy. Cả đoàn ngồi bên nhau, ăn tô mì sườn nghi ngút khói trong làn sương còn lảng bảng – một bữa sáng không thể nào quên.
Hành trình trở về
Chặng đường về dẫn chúng tôi băng qua rừng khộp, bãi đá, suối cạn. Mặt trời lên cao, cái nóng khiến từng bước chân thêm phần nặng nề. Đến khi thoát khỏi rừng, những chiếc xe máy gắn xích do người bản địa điều khiển đã chờ sẵn. Leo lên chiếc xe rừng, vượt qua những con dốc dựng đứng để trở lại với văn minh đô thị, tôi thấy lòng vừa tiếc nuối, vừa đầy mãn nguyện.
Tà Năng – Phan Dũng không chỉ là một hành trình chinh phục địa hình, mà còn là cuộc gặp gỡ giữa con người với thiên nhiên và chính mình. Ở đó, tôi đã tìm thấy sự lặng yên, tình bạn bất ngờ và những cảm xúc không thể nào quên giữa đại ngàn gió hát.