Côn Đảo – Giấc mơ biển và ký ức thiêng qua đôi chân của kẻ mê dịch chuyển
Nếu bạn hỏi tôi: “Có nơi nào vừa khiến trái tim bạn loạn nhịp vì cảnh đẹp, vừa khiến bạn lặng đi vì ký ức thiêng liêng?”, tôi sẽ trả lời ngay: Côn Đảo.
Hành trình tháng 7 của tôi bắt đầu trên chuyến tàu rẽ sóng từ đất liền, từng cơn gió mặn mòi của biển khơi phả vào mặt, mùi muối biển quyện trong tóc. Từ xa, quần đảo 16 hòn lớn nhỏ ấy hiện ra như những viên ngọc xanh nổi giữa đại dương mênh mông.
Ngày nay, người ta gọi Côn Đảo là “thiên đường nghỉ dưỡng”, từng được Lonely Planet xếp vào top 10 hòn đảo quyến rũ nhất hành tinh. Nhưng với tôi, đó còn là một “bảo tàng ngoài trời” sống động, nơi mà mỗi ngọn sóng, mỗi con đường đều kể một câu chuyện.

Bình minh trên Mũi Tàu Bể – khi mặt trời chạm vào đại dương

Tôi thức dậy khi trời còn tối mờ, chạy xe men theo con đường ven biển để đến Mũi Tàu Bể, cách trung tâm thị trấn chừng 8 km.
Khoảnh khắc ấy, mặt biển trước mắt như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu từng tia sáng đầu tiên của mặt trời đang nhô lên. Mặt trời đỏ rực, tròn như hòn than, từ từ tách khỏi đường chân trời, nhuộm cả bầu trời và mặt nước thành màu vàng óng.
Tiếng sóng hòa vào tiếng máy thuyền của những ngư dân trở về sau một đêm đánh bắt. Tôi ngồi trên mỏm đá, nhấp một ngụm cà phê mang theo, và thấy mình thật nhỏ bé giữa sự vĩ đại của thiên nhiên.
Trekking núi Lò Vôi – ngắm Côn Sơn từ trên cao

Từ đường Cỏ Ống, tôi bắt đầu trekking núi Lò Vôi. Con đường lát đá dẫn qua những tán cây xanh mát, tiếng chim gọi nhau vang vọng. Chỉ khoảng 40 phút, tôi đã đứng trên đỉnh.
Trước mắt là toàn cảnh vịnh Côn Sơn – mặt biển xanh thẳm, vài con thuyền nhỏ như những chấm màu trôi lững lờ. Xa xa là những hòn đảo rải rác như bước ra từ một bức tranh thủy mặc.
Bãi Bàng – thiên đường giấu mình

Đi sâu vào Vườn Quốc gia Côn Đảo, tôi men theo lối mòn xuống bãi Bàng. Bãi biển ẩn mình sau rừng cây này khiến tôi ngỡ như vừa lạc vào một thế giới riêng: nước trong đến mức có thể nhìn thấy từng hòn sỏi dưới đáy, đàn cá bơi ngay dưới chân.
Tôi thả mình vào làn nước mát, bơi giữa tiếng sóng và mùi hương mằn mặn của biển. Chỉ có tôi, biển, và một khoảng trời rộng lớn.
Săn ảnh máy bay ở bãi Đầm Trầu

Chiều muộn, tôi có mặt ở bãi Đầm Trầu – điểm check-in nổi tiếng nhất Côn Đảo. Chỉ vài phút sau, tiếng gầm động cơ vang lên, chiếc Airbus hạ thấp độ cao, lướt ngang sát mặt biển rồi đáp xuống đường băng ngay sau rặng dừa.
Khoảnh khắc ấy khiến cả bãi biển vỗ tay reo hò. Vừa lạ, vừa phấn khích!
Đêm ở hòn Bảy Cạnh – chứng kiến rùa sinh nở
Đây có lẽ là trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi. Từ tháng 4 đến tháng 11, hàng trăm mẹ rùa về hòn Bảy Cạnh để đẻ trứng.
Chúng tôi theo chân các anh kiểm lâm ra bãi. Trăng lên, ánh sáng bạc phủ kín mặt biển. Tiếng sóng vỗ xen lẫn tiếng cát bị bới lên. Một con rùa mẹ nặng gần 100 kg đang kiên nhẫn đào ổ.
Khi những quả trứng trắng đục lần lượt lăn xuống hố, tôi thấy tim mình chậm lại. Mọi người giữ im lặng tuyệt đối, chỉ nghe tiếng thở và tiếng sóng.
Sáng hôm sau, tôi cùng kiểm lâm thả rùa con về biển. Hàng chục sinh linh bé nhỏ, vừa rời khỏi cát đã hướng về phía sóng, chập chững bò đi. Tôi chợt nghĩ: 20 năm sau, có lẽ một trong số này sẽ quay về chính nơi này để tiếp tục chu kỳ sống.
Ngược dòng ký ức – nhà tù Côn Đảo

Giữa vẻ đẹp thơ mộng, thật khó tin Côn Đảo từng là “địa ngục trần gian”. Tôi dành nguyên một ngày để thăm trại Phú Hải, chuồng cọp kiểu Pháp, chuồng cọp kiểu Mỹ…
Những bức tường rêu phong, những song sắt hoen gỉ, những xích sắt nặng trĩu… tất cả như đang kể về những tháng năm đau thương nhưng kiêu hãnh.
Tối muộn, tôi ra Nghĩa trang Hàng Dương. Hàng ngàn ngọn nến lung linh, hương khói nghi ngút. Tôi đứng thật lâu trước mộ chị Võ Thị Sáu, lòng nghẹn lại. Chuyến đi bỗng trở thành một lời nhắc: hòa bình hôm nay được đánh đổi bằng máu và nước mắt của biết bao người.
Côn Đảo với tôi không chỉ là một điểm du lịch biển đẹp. Đó là nơi tôi vừa được hòa mình vào thiên nhiên hoang sơ, vừa được chạm vào lịch sử, để thấy mình trưởng thành hơn, biết ơn hơn.
Và tôi tin, nếu bạn đến đây, Côn Đảo cũng sẽ để lại trong bạn một phần ký ức – vừa xanh như màu biển, vừa đỏ như màu của những nén hương trên mộ liệt sĩ.
Nếu bạn hỏi tôi: “Có nơi nào vừa khiến trái tim bạn loạn nhịp vì cảnh đẹp, vừa khiến bạn lặng đi vì ký ức thiêng liêng?”, tôi sẽ trả lời ngay: Côn Đảo.
Hành trình tháng 7 của tôi bắt đầu trên chuyến tàu rẽ sóng từ đất liền, từng cơn gió mặn mòi của biển khơi phả vào mặt, mùi muối biển quyện trong tóc. Từ xa, quần đảo 16 hòn lớn nhỏ ấy hiện ra như những viên ngọc xanh nổi giữa đại dương mênh mông.
Ngày nay, người ta gọi Côn Đảo là “thiên đường nghỉ dưỡng”, từng được Lonely Planet xếp vào top 10 hòn đảo quyến rũ nhất hành tinh. Nhưng với tôi, đó còn là một “bảo tàng ngoài trời” sống động, nơi mà mỗi ngọn sóng, mỗi con đường đều kể một câu chuyện.
Bình minh trên Mũi Tàu Bể – khi mặt trời chạm vào đại dương
Tôi thức dậy khi trời còn tối mờ, chạy xe men theo con đường ven biển để đến Mũi Tàu Bể, cách trung tâm thị trấn chừng 8 km.
Khoảnh khắc ấy, mặt biển trước mắt như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu từng tia sáng đầu tiên của mặt trời đang nhô lên. Mặt trời đỏ rực, tròn như hòn than, từ từ tách khỏi đường chân trời, nhuộm cả bầu trời và mặt nước thành màu vàng óng.
Tiếng sóng hòa vào tiếng máy thuyền của những ngư dân trở về sau một đêm đánh bắt. Tôi ngồi trên mỏm đá, nhấp một ngụm cà phê mang theo, và thấy mình thật nhỏ bé giữa sự vĩ đại của thiên nhiên.
Trekking núi Lò Vôi – ngắm Côn Sơn từ trên cao
Từ đường Cỏ Ống, tôi bắt đầu trekking núi Lò Vôi. Con đường lát đá dẫn qua những tán cây xanh mát, tiếng chim gọi nhau vang vọng. Chỉ khoảng 40 phút, tôi đã đứng trên đỉnh.
Trước mắt là toàn cảnh vịnh Côn Sơn – mặt biển xanh thẳm, vài con thuyền nhỏ như những chấm màu trôi lững lờ. Xa xa là những hòn đảo rải rác như bước ra từ một bức tranh thủy mặc.
Bãi Bàng – thiên đường giấu mình
Đi sâu vào Vườn Quốc gia Côn Đảo, tôi men theo lối mòn xuống bãi Bàng. Bãi biển ẩn mình sau rừng cây này khiến tôi ngỡ như vừa lạc vào một thế giới riêng: nước trong đến mức có thể nhìn thấy từng hòn sỏi dưới đáy, đàn cá bơi ngay dưới chân.
Tôi thả mình vào làn nước mát, bơi giữa tiếng sóng và mùi hương mằn mặn của biển. Chỉ có tôi, biển, và một khoảng trời rộng lớn.
Săn ảnh máy bay ở bãi Đầm Trầu
Chiều muộn, tôi có mặt ở bãi Đầm Trầu – điểm check-in nổi tiếng nhất Côn Đảo. Chỉ vài phút sau, tiếng gầm động cơ vang lên, chiếc Airbus hạ thấp độ cao, lướt ngang sát mặt biển rồi đáp xuống đường băng ngay sau rặng dừa.
Khoảnh khắc ấy khiến cả bãi biển vỗ tay reo hò. Vừa lạ, vừa phấn khích!
Đêm ở hòn Bảy Cạnh – chứng kiến rùa sinh nở
Đây có lẽ là trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi. Từ tháng 4 đến tháng 11, hàng trăm mẹ rùa về hòn Bảy Cạnh để đẻ trứng.
Chúng tôi theo chân các anh kiểm lâm ra bãi. Trăng lên, ánh sáng bạc phủ kín mặt biển. Tiếng sóng vỗ xen lẫn tiếng cát bị bới lên. Một con rùa mẹ nặng gần 100 kg đang kiên nhẫn đào ổ.
Khi những quả trứng trắng đục lần lượt lăn xuống hố, tôi thấy tim mình chậm lại. Mọi người giữ im lặng tuyệt đối, chỉ nghe tiếng thở và tiếng sóng.
Sáng hôm sau, tôi cùng kiểm lâm thả rùa con về biển. Hàng chục sinh linh bé nhỏ, vừa rời khỏi cát đã hướng về phía sóng, chập chững bò đi. Tôi chợt nghĩ: 20 năm sau, có lẽ một trong số này sẽ quay về chính nơi này để tiếp tục chu kỳ sống.
Ngược dòng ký ức – nhà tù Côn Đảo
Giữa vẻ đẹp thơ mộng, thật khó tin Côn Đảo từng là “địa ngục trần gian”. Tôi dành nguyên một ngày để thăm trại Phú Hải, chuồng cọp kiểu Pháp, chuồng cọp kiểu Mỹ…
Những bức tường rêu phong, những song sắt hoen gỉ, những xích sắt nặng trĩu… tất cả như đang kể về những tháng năm đau thương nhưng kiêu hãnh.
Tối muộn, tôi ra Nghĩa trang Hàng Dương. Hàng ngàn ngọn nến lung linh, hương khói nghi ngút. Tôi đứng thật lâu trước mộ chị Võ Thị Sáu, lòng nghẹn lại. Chuyến đi bỗng trở thành một lời nhắc: hòa bình hôm nay được đánh đổi bằng máu và nước mắt của biết bao người.
Côn Đảo với tôi không chỉ là một điểm du lịch biển đẹp. Đó là nơi tôi vừa được hòa mình vào thiên nhiên hoang sơ, vừa được chạm vào lịch sử, để thấy mình trưởng thành hơn, biết ơn hơn.
Và tôi tin, nếu bạn đến đây, Côn Đảo cũng sẽ để lại trong bạn một phần ký ức – vừa xanh như màu biển, vừa đỏ như màu của những nén hương trên mộ liệt sĩ.