Anh trai trong ảnh là Trần Văn Tâm, ôm giấc mơ sang Nhật làm việc với vali hành lý đầy ắp tình thương của mẹ. Ngoài quần áo, đôi dép tổ ong phòng xa, anh còn mang theo hẳn 130 cái bánh bột lọc – món mẹ tự tay gói suốt cả đêm để “con mang sang biếu bạn bè cho ấm lòng xa xứ”. 
Tới sân bay, anh hí hửng đẩy vali lên quầy làm thủ tục. Nhưng đời mà, đang vui thì… nhân viên mặt đất nhẹ nhàng thông báo: “Anh không được mang thực phẩm sang Nhật. Nếu cố tình, mức phạt có thể lên tới 3 năm tù hoặc 1 triệu yên.”
Tâm đứng hình như tượng sáp. Mắt mở to, miệng há nhẹ, lòng thì thầm: “Trời đất ơi, bánh của má tui…”
Tặng người lạ? Sợ hiểu lầm. Bỏ thì… uổng công má gói. Cuối cùng, anh đưa ra quyết định mang tính “sinh tồn”: ngồi ăn tại chỗ.
Miếng đầu tiên ngon. Miếng thứ năm hơi ngán. Đến cái thứ 15, anh bắt đầu nhìn đời bằng ánh mắt vô hồn. Nhưng vì thương mẹ, anh ráng. Đến cái thứ 30, dạ dày biểu tình. Mặt anh từ hồng hào chuyển sang trắng bệch như trang giấy A4. Nước mắt nước mũi tuôn ra, không rõ do xúc động hay do… nghẹn thở.
Nhìn 100 cái còn lại, anh chỉ biết thì thầm: “Má ơi, con bất hiếu…” rồi quyết định bỏ cuộc, nhẹ nhàng đóng vali lại như chưa từng có 130 bánh bột lọc trong đời.
Lên máy bay, bụng anh réo như trống hội. Còn anh? Chỉ biết tự nhủ: “Qua Nhật làm cực cũng được, miễn đừng ai cho ăn bột lọc thêm cái nào nữa.”
Câu chuyện khép lại trong tiếng thở dài… và tiếng cười nghiêng ngả của cả mạng xã hội.
elquika28495
Tới sân bay, anh hí hửng đẩy vali lên quầy làm thủ tục. Nhưng đời mà, đang vui thì… nhân viên mặt đất nhẹ nhàng thông báo: “Anh không được mang thực phẩm sang Nhật. Nếu cố tình, mức phạt có thể lên tới 3 năm tù hoặc 1 triệu yên.”
Tâm đứng hình như tượng sáp. Mắt mở to, miệng há nhẹ, lòng thì thầm: “Trời đất ơi, bánh của má tui…”
Tặng người lạ? Sợ hiểu lầm. Bỏ thì… uổng công má gói. Cuối cùng, anh đưa ra quyết định mang tính “sinh tồn”: ngồi ăn tại chỗ.
Miếng đầu tiên ngon. Miếng thứ năm hơi ngán. Đến cái thứ 15, anh bắt đầu nhìn đời bằng ánh mắt vô hồn. Nhưng vì thương mẹ, anh ráng. Đến cái thứ 30, dạ dày biểu tình. Mặt anh từ hồng hào chuyển sang trắng bệch như trang giấy A4. Nước mắt nước mũi tuôn ra, không rõ do xúc động hay do… nghẹn thở.
Nhìn 100 cái còn lại, anh chỉ biết thì thầm: “Má ơi, con bất hiếu…” rồi quyết định bỏ cuộc, nhẹ nhàng đóng vali lại như chưa từng có 130 bánh bột lọc trong đời.
Lên máy bay, bụng anh réo như trống hội. Còn anh? Chỉ biết tự nhủ: “Qua Nhật làm cực cũng được, miễn đừng ai cho ăn bột lọc thêm cái nào nữa.”
Câu chuyện khép lại trong tiếng thở dài… và tiếng cười nghiêng ngả của cả mạng xã hội.
elquika28495
Comment