Không ai sinh ra đã là giang hồ. Với Năm Cam, mọi thứ bắt đầu từ một góc chợ cũ kỹ, nơi mùi cá tanh trộn với khói thuốc rẻ tiền và những cuộc cãi vã diễn ra như cơm bữa. Ở đó, người ta học cách sống nhanh hơn sách vở dạy, học cách lì đòn trước khi kịp hiểu thế nào là đúng – sai. Tuổi thơ của Năm Cam không có những giấc mơ lớn, chỉ có một mục tiêu rất nhỏ: sống sót. 
Góc chợ, đám trẻ bụi đời và những bài học đầu tiên
Góc chợ ấy là trường học đầu đời của Năm Cam. Không bảng đen, không phấn trắng, chỉ có những cú đấm, những lời chửi thề và ánh mắt dè chừng giữa người với người. Trẻ con lớn lên nhanh một cách kỳ lạ. Mới hôm qua còn chạy chân trần, hôm sau đã biết đứng canh cho người lớn đánh bài, học cách nhìn mặt đoán ý để tránh rắc rối.
Năm Cam khi đó chỉ là một thằng nhỏ gầy gò, ánh mắt lúc nào cũng láo liên quan sát. Nó ít nói, không phải vì hiền, mà vì hiểu rằng nói nhiều dễ dính chuyện. Ở khu chợ này, im lặng là cách phòng thân tốt nhất. Nó học được rằng kẻ mạnh không phải lúc nào cũng là kẻ đánh giỏi nhất, mà là kẻ biết chọn lúc ra tay.
Những bài học ấy không ai dạy, nhưng đứa nào không học thì bị đào thải rất nhanh. Và Năm Cam, bằng bản năng sinh tồn của mình, học rất nhanh.
Lần đầu biết sợ nhưng không chịu cúi đầu
Có một buổi chiều, Năm Cam chứng kiến một cảnh mà sau này nhớ lại, nó vẫn thấy lạnh sống lưng. Một thằng đàn anh trong xóm bị đánh hội đồng vì “lỡ miệng” với người không nên đụng. Máu đổ ngay giữa chợ, trước mắt bao người, nhưng chẳng ai dám can. Lúc đó, Năm Cam biết sợ. Sợ cái cảm giác mạng người mỏng như tờ giấy.
Nhưng nỗi sợ ấy không biến nó thành kẻ cam chịu. Ngược lại, nó khắc sâu một suy nghĩ rất đơn giản: muốn không bị chà đạp thì phải tự đứng lên. Lần đầu tiên Năm Cam không chịu cúi đầu là trong một vụ xô xát nhỏ, khi nó bị ép phải nhường phần “làm ăn” ít ỏi cho một đứa lớn hơn. Nó phản kháng, dù biết có thể ăn đòn.
Cú đánh hôm đó không làm nó thắng, nhưng làm nó được để ý. Trong thế giới ngầm, đôi khi chỉ cần cho người khác thấy bạn không phải loại dễ bắt nạt, thế là đủ để tồn tại thêm một thời gian.
Máu nóng tuổi trẻ và cái giá của sự liều lĩnh
Tuổi trẻ mà, khi đã quen với việc dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, người ta dễ lầm tưởng đó là sức mạnh. Năm Cam cũng vậy. Nó bắt đầu liều hơn, tham gia những cuộc ẩu đả không cần thiết, chỉ để chứng minh mình “có số má”. Mỗi vết sẹo là một lần nó nghĩ mình lớn thêm một chút.
Nhưng giang hồ không chỉ có đánh nhau. Có những cái bẫy không cần dao kéo, chỉ cần vài câu nói ngọt. Năm Cam từng trả giá vì sự liều lĩnh ấy. Một lần dính vào chuyện không thuộc tầm, nó suýt phải bỏ mạng chỉ vì tin nhầm người. Thoát được là may, nhưng cái may ấy đi kèm với một bài học đắt giá: nhiệt huyết không cứu được ai trong thế giới này.
Từ đó, Năm Cam bắt đầu dè chừng hơn. Nó hiểu rằng, nếu cứ lao lên bằng máu nóng, sớm muộn cũng nằm lại ở một góc chợ nào đó, không kèn không trống.
Khi con đường lương thiện dần khép lại
Thật ra, Năm Cam không phải chưa từng nghĩ đến một con đường khác. Có lúc, nó cũng thử làm ăn đàng hoàng, kiếm tiền bằng sức lao động. Nhưng xuất thân và quá khứ như cái bóng kéo chân nó lại. Người ta nhìn nó bằng ánh mắt nghi ngại, cơ hội cứ thế trôi qua tay.
Trong khi đó, thế giới ngầm lại dang tay rất nhanh. Ở đó, quá khứ không phải là rào cản, mà là vốn liếng. Mỗi lần quay lưng với một lựa chọn lương thiện, Năm Cam lại tiến gần hơn một bước vào bóng tối. Không phải vì nó thích, mà vì nó thấy quen.
Và rồi, có một ngày, nó nhận ra mình đã đứng quá xa vạch xuất phát để quay đầu. Góc chợ năm nào vẫn ở đó, nhưng thằng nhỏ chân trần ngày xưa đã không còn. Thay vào đó là một Năm Cam khác – ít mơ mộng hơn, lạnh hơn và sẵn sàng bước vào một thế giới mà luật chơi chỉ dành cho những kẻ không ngại đánh đổi.
Phần 1 khép lại ở đó. Chưa có quyền lực, chưa có đế chế, chỉ có một lựa chọn âm thầm nhưng mang tính quyết định. Con đường giang hồ của Năm Cam, thực chất, đã bắt đầu từ khoảnh khắc ấy. Nếu bạn muốn, mình viết Phần 2 ngay theo mạch này, đẩy nhịp nhanh và tối hơn nữa.
elquika28495
Góc chợ, đám trẻ bụi đời và những bài học đầu tiên
Góc chợ ấy là trường học đầu đời của Năm Cam. Không bảng đen, không phấn trắng, chỉ có những cú đấm, những lời chửi thề và ánh mắt dè chừng giữa người với người. Trẻ con lớn lên nhanh một cách kỳ lạ. Mới hôm qua còn chạy chân trần, hôm sau đã biết đứng canh cho người lớn đánh bài, học cách nhìn mặt đoán ý để tránh rắc rối.
Năm Cam khi đó chỉ là một thằng nhỏ gầy gò, ánh mắt lúc nào cũng láo liên quan sát. Nó ít nói, không phải vì hiền, mà vì hiểu rằng nói nhiều dễ dính chuyện. Ở khu chợ này, im lặng là cách phòng thân tốt nhất. Nó học được rằng kẻ mạnh không phải lúc nào cũng là kẻ đánh giỏi nhất, mà là kẻ biết chọn lúc ra tay.
Những bài học ấy không ai dạy, nhưng đứa nào không học thì bị đào thải rất nhanh. Và Năm Cam, bằng bản năng sinh tồn của mình, học rất nhanh.
Lần đầu biết sợ nhưng không chịu cúi đầu
Có một buổi chiều, Năm Cam chứng kiến một cảnh mà sau này nhớ lại, nó vẫn thấy lạnh sống lưng. Một thằng đàn anh trong xóm bị đánh hội đồng vì “lỡ miệng” với người không nên đụng. Máu đổ ngay giữa chợ, trước mắt bao người, nhưng chẳng ai dám can. Lúc đó, Năm Cam biết sợ. Sợ cái cảm giác mạng người mỏng như tờ giấy.
Nhưng nỗi sợ ấy không biến nó thành kẻ cam chịu. Ngược lại, nó khắc sâu một suy nghĩ rất đơn giản: muốn không bị chà đạp thì phải tự đứng lên. Lần đầu tiên Năm Cam không chịu cúi đầu là trong một vụ xô xát nhỏ, khi nó bị ép phải nhường phần “làm ăn” ít ỏi cho một đứa lớn hơn. Nó phản kháng, dù biết có thể ăn đòn.
Cú đánh hôm đó không làm nó thắng, nhưng làm nó được để ý. Trong thế giới ngầm, đôi khi chỉ cần cho người khác thấy bạn không phải loại dễ bắt nạt, thế là đủ để tồn tại thêm một thời gian.
Máu nóng tuổi trẻ và cái giá của sự liều lĩnh
Tuổi trẻ mà, khi đã quen với việc dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, người ta dễ lầm tưởng đó là sức mạnh. Năm Cam cũng vậy. Nó bắt đầu liều hơn, tham gia những cuộc ẩu đả không cần thiết, chỉ để chứng minh mình “có số má”. Mỗi vết sẹo là một lần nó nghĩ mình lớn thêm một chút.
Nhưng giang hồ không chỉ có đánh nhau. Có những cái bẫy không cần dao kéo, chỉ cần vài câu nói ngọt. Năm Cam từng trả giá vì sự liều lĩnh ấy. Một lần dính vào chuyện không thuộc tầm, nó suýt phải bỏ mạng chỉ vì tin nhầm người. Thoát được là may, nhưng cái may ấy đi kèm với một bài học đắt giá: nhiệt huyết không cứu được ai trong thế giới này.
Từ đó, Năm Cam bắt đầu dè chừng hơn. Nó hiểu rằng, nếu cứ lao lên bằng máu nóng, sớm muộn cũng nằm lại ở một góc chợ nào đó, không kèn không trống.
Khi con đường lương thiện dần khép lại
Thật ra, Năm Cam không phải chưa từng nghĩ đến một con đường khác. Có lúc, nó cũng thử làm ăn đàng hoàng, kiếm tiền bằng sức lao động. Nhưng xuất thân và quá khứ như cái bóng kéo chân nó lại. Người ta nhìn nó bằng ánh mắt nghi ngại, cơ hội cứ thế trôi qua tay.
Trong khi đó, thế giới ngầm lại dang tay rất nhanh. Ở đó, quá khứ không phải là rào cản, mà là vốn liếng. Mỗi lần quay lưng với một lựa chọn lương thiện, Năm Cam lại tiến gần hơn một bước vào bóng tối. Không phải vì nó thích, mà vì nó thấy quen.
Và rồi, có một ngày, nó nhận ra mình đã đứng quá xa vạch xuất phát để quay đầu. Góc chợ năm nào vẫn ở đó, nhưng thằng nhỏ chân trần ngày xưa đã không còn. Thay vào đó là một Năm Cam khác – ít mơ mộng hơn, lạnh hơn và sẵn sàng bước vào một thế giới mà luật chơi chỉ dành cho những kẻ không ngại đánh đổi.
Phần 1 khép lại ở đó. Chưa có quyền lực, chưa có đế chế, chỉ có một lựa chọn âm thầm nhưng mang tính quyết định. Con đường giang hồ của Năm Cam, thực chất, đã bắt đầu từ khoảnh khắc ấy. Nếu bạn muốn, mình viết Phần 2 ngay theo mạch này, đẩy nhịp nhanh và tối hơn nữa.
elquika28495
Comment