Năm Cam tự truyện (PHẦN 2) - Giang hồ Sài Gòn: nơi kẻ yếu không có quyền sai

Collapse
X
 
  • Time
  • Show
Clear All
new posts
  • elquika28495
    Senior Member
    • Nov 2025
    • 1514

    Năm Cam tự truyện (PHẦN 2) - Giang hồ Sài Gòn: nơi kẻ yếu không có quyền sai

    Sài Gòn những năm đó không chỉ có ánh đèn và giấc mơ đổi đời. Dưới lớp vỏ hào nhoáng là một thế giới khác, nơi mọi thứ vận hành bằng nắm đấm, tiền mặt và những cái gật đầu nửa kín nửa hở. Với Năm Cam, bước chân vào thế giới ấy không ồn ào, không tuyên bố. Nó đến tự nhiên như cái cách người ta trượt dài khi đã đứng quá gần mép vực.
    Năm Cam tự truyện (PHẦN 2) - Nhập cuộc giang hồ Sài Gòn: nơi kẻ yếu không có quyền sai


    Sau những va vấp tuổi trẻ, Năm Cam hiểu một điều: muốn sống ở Sài Gòn, chỉ lì thôi là chưa đủ. Phải biết đứng ở đâu, nói với ai và im lặng lúc nào. Thế giới ngầm không chào đón người non gan, nhưng cũng chẳng ưu ái kẻ liều mạng thiếu đầu óc. Và bài học ấy, Năm Cam học bằng chính những đêm mất ngủ, những lần tim đập dồn khi bước qua ranh giới không thể quay đầu.

    Cuộc gặp đầu tiên với đàn anh trong bóng tối
    Năm Cam tự truyện (PHẦN 2) - Nhập cuộc giang hồ Sài Gòn: nơi kẻ yếu không có quyền sai



    Cuộc gặp đó diễn ra ở một quán nhậu nhỏ, ánh đèn vàng hắt xuống bàn gỗ trầy xước. Không ai giới thiệu ai, chỉ có ánh mắt dò xét và những câu nói cụt lủn. Năm Cam ngồi đó, lưng thẳng nhưng lòng không yên. Hắn biết, chỉ cần một ánh nhìn sai, một câu trả lời thiếu khôn ngoan, mọi thứ có thể kết thúc ngay trong đêm.

    Đàn anh không hỏi nhiều. Chỉ hỏi một câu rất nhẹ: “Chú mày muốn gì?”. Năm Cam không trả lời ngay. Hắn hiểu đây không phải câu hỏi xã giao. Trả lời “tiền” thì bị coi là tham, trả lời “sống yên” thì bị coi là yếu. Cuối cùng, hắn nói một câu vừa đủ: “Muốn có chỗ đứng”.

    Cái gật đầu sau đó không phải là sự chấp thuận, mà là lời cho phép thử thách. Trong thế giới ngầm, không ai trao cơ hội miễn phí. Mọi lời hứa đều phải đổi bằng việc làm, và mọi việc làm đều có giá của nó. Năm Cam bước ra khỏi quán nhậu đêm đó, mồ hôi lưng áo chưa kịp khô, nhưng hắn biết mình vừa bước qua một cánh cửa rất hẹp.

    Những sòng bài, quán nhậu và luật bất thành văn
    Năm Cam tự truyện (PHẦN 2) - Nhập cuộc giang hồ Sài Gòn: nơi kẻ yếu không có quyền sai



    Sài Gòn về đêm mở ra trước mắt Năm Cam một thế giới hoàn toàn khác. Những sòng bài giấu trong nhà kho, những quán nhậu nơi câu chuyện được nói bằng ánh mắt nhiều hơn lời nói. Ở đó, không có luật viết ra giấy, nhưng ai cũng thuộc nằm lòng những nguyên tắc bất thành văn.

    Không hỏi chuyện quá khứ. Không tò mò việc không liên quan. Không đứng sai chỗ. Và quan trọng nhất: không phản bội. Năm Cam học cách lắng nghe nhiều hơn nói, quan sát nhiều hơn hành động. Hắn nhận ra, kẻ sống lâu không phải kẻ hung hăng nhất, mà là kẻ biết lúc nào nên lùi một bước.

    Mỗi lần theo đàn anh đi “việc”, Năm Cam đều để ý từng chi tiết nhỏ. Ai là người ra quyết định thật sự. Ai chỉ nói cho có. Ai im lặng nhưng mọi người đều chờ cái gật đầu của họ. Thế giới ngầm dạy hắn một bài học quan trọng: quyền lực thật sự không nằm ở tiếng nói to, mà ở chỗ người khác buộc phải nghe.

    Một lần thoát chết để đổi lấy “vé vào nghề”
    Năm Cam tự truyện (PHẦN 2) - Nhập cuộc giang hồ Sài Gòn: nơi kẻ yếu không có quyền sai



    Không phải ai bước vào thế giới ngầm cũng có cơ hội ở lại. Có những kẻ biến mất chỉ sau một đêm, không lời giải thích. Năm Cam cũng từng đứng rất gần ranh giới đó. Một vụ việc tưởng nhỏ nhưng lại kéo theo mâu thuẫn lớn, khiến hắn trở thành cái tên bị nhắc đến trong những cuộc nói chuyện thì thầm.

    Đêm đó, Năm Cam ngồi một mình, điếu thuốc cháy quá nửa mà không nhận ra. Trong đầu hắn lặp đi lặp lại một câu hỏi: mình đã đi quá xa chưa? Nhưng câu trả lời đến rất nhanh, bằng cách mà thế giới ngầm vẫn thường dùng. Hắn được gọi đi, không khen, không trách, chỉ là một lời nhắc lạnh lùng về vị trí của mình.

    Thoát được lần đó, Năm Cam hiểu rằng mạng sống trong thế giới này mỏng hơn tờ giấy. Mỗi sai lầm đều được ghi nhớ, mỗi ân tình đều có hạn sử dụng. “Vé vào nghề” mà hắn đổi được không phải sự bảo kê, mà là quyền được thử lại – lần này phải khôn hơn, kín kẽ hơn.

    Khi Năm Cam nhận ra: quay đầu đã muộn
    Năm Cam tự truyện (PHẦN 2) - Nhập cuộc giang hồ Sài Gòn: nơi kẻ yếu không có quyền sai



    Sau lần đó, Năm Cam không còn mơ hồ về con đường mình đi. Hắn biết, phía sau không còn lối về như trước. Những mối quan hệ cũ dần nhạt đi, những người quen ngày xưa nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Sài Gòn vẫn đông đúc, nhưng xung quanh Năm Cam là một vòng tròn ngày càng hẹp.

    Hắn bắt đầu tính toán nhiều hơn, nói ít hơn. Không còn lao lên phía trước chỉ để chứng minh bản thân. Năm Cam hiểu rằng, trong thế giới ngầm, sống sót đã là một dạng chiến thắng. Muốn đi xa, phải học cách chịu đựng, chấp nhận bị xem thường trong ngắn hạn để đổi lấy vị trí trong dài hạn.

    Phần sâu nhất trong hắn vẫn còn chút do dự, nhưng mỗi ngày trôi qua, sự do dự ấy mòn dần. Những gì thay thế vào đó là sự tỉnh táo lạnh lùng. Năm Cam không còn hỏi “nếu như”, bởi hắn biết, câu hỏi đó không có chỗ đứng trong thế giới mà mình đã chọn.

    Bước vào thế giới ngầm Sài Gòn, Năm Cam không trở thành giang hồ trong một đêm. Hắn được mài giũa bằng những va đập, những lần đứng trước lằn ranh sống – còn. Và từ khoảnh khắc nhận ra mình không thể quay đầu, Năm Cam bắt đầu học một bài học lớn hơn: muốn tồn tại, không chỉ cần gan, mà cần cái đầu đủ lạnh để đi tiếp trong bóng tối.
    elquika28495
    Attached Files
Working...