Hồ Tràm – Thiên đường biển hoang sơ cách Sài Gòn 2 giờ lái xe
Có những chuyến đi bắt đầu chỉ bằng một lần tình cờ lướt qua tấm ảnh trên mạng – nhưng lại khiến trái tim ta rung lên. Với tôi, Hồ Tràm là một hành trình như thế. Một nơi tưởng như rất gần – chỉ hơn 100 cây số từ Sài Gòn – nhưng khi đặt chân đến, cảm giác như mình đã vượt qua cả một đại dương mệt mỏi để đến với chốn yên bình hiếm hoi còn sót lại.

Cung đường đến thiên đường: biển, rừng và sự tự do

Tôi bắt đầu chuyến đi vào một sáng thứ Bảy nắng đẹp. Từ TP.HCM, tôi chọn đi theo cung đường QL51 – rẽ vào TL55 hướng Xuyên Mộc. Càng đi, cảnh quan hai bên càng thay đổi: những tán cao su trải dài, vườn tiêu ngút ngàn, suối nước nóng Bình Châu nằm lọt thỏm trong thung lũng mát rượi. Không khí như dịu lại, từng nhịp tim cũng chậm hơn.

Chỉ sau hơn 2 tiếng đồng hồ, Hồ Tràm hiện ra – một dải cát dài mịn như lụa, ôm lấy mặt biển trong vắt đang vỗ về bờ đá mấp mô. Không tiếng ồn, không nhà cao tầng, chỉ có gió biển và mùi của tự nhiên nguyên bản.
Biển Hồ Tràm – nơi thời gian đứng yên để ta sống chậm lại

Hồ Tràm không quá nổi tiếng, không phô trương, không lấp lánh ánh đèn. Chính sự khiêm nhường ấy lại khiến người ta yêu nó thật lâu. Tôi thả bước chân trần trên nền cát mát rượi, sóng nhẹ xô vào gót chân như những lời thủ thỉ. Bãi biển ở đây sạch đến bất ngờ – không một mẩu rác, không tiếng kêu của dịch vụ. Mọi thứ đều thầm lặng và thanh tao.
Những phiến đá nhô lên khỏi mặt nước tạo nên một khung cảnh “rất điện ảnh”, nơi ánh sáng mỗi sáng sớm hay chiều muộn đều chạm tới bằng một vẻ đẹp riêng. Người ta gọi Hồ Tràm là “phim trường biển” là vì vậy – nơi bạn không cần đạo cụ hay filter, vẫn có được những bức hình để đời.
Không gian lý tưởng cho mọi tâm hồn: từ chill đến hoang dã

Hồ Tràm thật sự là một thiên đường dành cho mọi kiểu người. Nếu bạn là người thích “chill” nhẹ nhàng, có thể chọn một homestay ven biển, nơi bạn thức dậy với tiếng sóng và nhâm nhi cà phê trong ánh bình minh. Nếu bạn là kiểu khám phá, có thể mang theo lều trại, tự dựng trên bãi cát, đốt lửa trại, nghe nhạc, nướng cá… và ngắm sao trời.
Tôi đã thử tất cả – và mỗi một trải nghiệm đều đáng nhớ.
Tối hôm đó, sau khi ăn tối với hải sản tươi vừa mua từ thuyền ngư dân cập bến, tôi ngồi bên đống lửa cùng bạn bè, cùng hát nghêu ngao dưới bầu trời đầy sao. Ở Hồ Tràm, bầu trời thật khác – trong veo, không bị ô nhiễm ánh sáng, lấp lánh như một tấm màn nhung đính hàng ngàn viên pha lê nhỏ.
Hải sản Hồ Tràm – tươi đến độ tan trong miệng
Một điều tuyệt vời ở Hồ Tràm là bạn có thể trải nghiệm hải sản “farm to table” đúng nghĩa. Sáng sớm, khi trời còn lất phất sương, tôi đã ra bến ngư dân đón những chiếc thuyền nhỏ vừa về. Cảm giác lựa từng con mực còn đang óng ánh, từng con cá mú vừa nhảy tanh tách, thật sự khiến tôi thấy yêu cuộc sống chậm rãi này.
Vài quán ăn nhỏ ven biển nhận chế biến tại chỗ. Một dĩa mực nướng chấm muối tiêu chanh, vài con ghẹ hấp ngọt lịm, bát cháo nghêu thơm lừng… và một lon bia lạnh. Ngon đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng thấy đời mình thật đáng sống.
Bình minh và hoàng hôn – hai bản tình ca của biển
Nếu có thể dành 48 giờ ở Hồ Tràm, tôi chỉ mong bạn đừng bỏ lỡ hai khoảnh khắc tuyệt vời nhất: bình minh và hoàng hôn. Bình minh ở đây không rực rỡ chói chang mà nhẹ nhàng như một cô gái e ấp, từng tia nắng lách qua màn mây, chạm vào mặt biển, ánh lên một màu vàng nhạt ấm áp.
Hoàng hôn thì hoàn toàn khác – như một vũ khúc cuối ngày. Mặt trời đỏ rực rơi dần xuống biển, mặt nước như được nhuộm vàng cam, cả không gian lặng đi vài phút để người ta kịp cảm nhận sự chuyển mình kỳ diệu của thiên nhiên.
Đi như thế nào – và đi khi nào là đẹp nhất?

Tôi rời Hồ Tràm với một trái tim được “nạp đầy”. Không phải vì nó là nơi sôi động nhất, đẹp nhất hay nổi tiếng nhất – mà vì nơi đây đã cho tôi điều mà tôi cần: sự tĩnh lặng, sự kết nối với thiên nhiên, và với chính bản thân mình.
Ở Hồ Tràm, tôi không cần vội vã. Không cần chụp thật nhiều ảnh, không cần “check-in” mọi ngóc ngách. Chỉ cần thở – thật sâu – và biết rằng mình vẫn còn thời gian để sống chậm.
Có những chuyến đi bắt đầu chỉ bằng một lần tình cờ lướt qua tấm ảnh trên mạng – nhưng lại khiến trái tim ta rung lên. Với tôi, Hồ Tràm là một hành trình như thế. Một nơi tưởng như rất gần – chỉ hơn 100 cây số từ Sài Gòn – nhưng khi đặt chân đến, cảm giác như mình đã vượt qua cả một đại dương mệt mỏi để đến với chốn yên bình hiếm hoi còn sót lại.
Cung đường đến thiên đường: biển, rừng và sự tự do
Tôi bắt đầu chuyến đi vào một sáng thứ Bảy nắng đẹp. Từ TP.HCM, tôi chọn đi theo cung đường QL51 – rẽ vào TL55 hướng Xuyên Mộc. Càng đi, cảnh quan hai bên càng thay đổi: những tán cao su trải dài, vườn tiêu ngút ngàn, suối nước nóng Bình Châu nằm lọt thỏm trong thung lũng mát rượi. Không khí như dịu lại, từng nhịp tim cũng chậm hơn.
Chỉ sau hơn 2 tiếng đồng hồ, Hồ Tràm hiện ra – một dải cát dài mịn như lụa, ôm lấy mặt biển trong vắt đang vỗ về bờ đá mấp mô. Không tiếng ồn, không nhà cao tầng, chỉ có gió biển và mùi của tự nhiên nguyên bản.
Biển Hồ Tràm – nơi thời gian đứng yên để ta sống chậm lại
Hồ Tràm không quá nổi tiếng, không phô trương, không lấp lánh ánh đèn. Chính sự khiêm nhường ấy lại khiến người ta yêu nó thật lâu. Tôi thả bước chân trần trên nền cát mát rượi, sóng nhẹ xô vào gót chân như những lời thủ thỉ. Bãi biển ở đây sạch đến bất ngờ – không một mẩu rác, không tiếng kêu của dịch vụ. Mọi thứ đều thầm lặng và thanh tao.
Những phiến đá nhô lên khỏi mặt nước tạo nên một khung cảnh “rất điện ảnh”, nơi ánh sáng mỗi sáng sớm hay chiều muộn đều chạm tới bằng một vẻ đẹp riêng. Người ta gọi Hồ Tràm là “phim trường biển” là vì vậy – nơi bạn không cần đạo cụ hay filter, vẫn có được những bức hình để đời.
Không gian lý tưởng cho mọi tâm hồn: từ chill đến hoang dã
Hồ Tràm thật sự là một thiên đường dành cho mọi kiểu người. Nếu bạn là người thích “chill” nhẹ nhàng, có thể chọn một homestay ven biển, nơi bạn thức dậy với tiếng sóng và nhâm nhi cà phê trong ánh bình minh. Nếu bạn là kiểu khám phá, có thể mang theo lều trại, tự dựng trên bãi cát, đốt lửa trại, nghe nhạc, nướng cá… và ngắm sao trời.
Tôi đã thử tất cả – và mỗi một trải nghiệm đều đáng nhớ.
Tối hôm đó, sau khi ăn tối với hải sản tươi vừa mua từ thuyền ngư dân cập bến, tôi ngồi bên đống lửa cùng bạn bè, cùng hát nghêu ngao dưới bầu trời đầy sao. Ở Hồ Tràm, bầu trời thật khác – trong veo, không bị ô nhiễm ánh sáng, lấp lánh như một tấm màn nhung đính hàng ngàn viên pha lê nhỏ.
Hải sản Hồ Tràm – tươi đến độ tan trong miệng
Một điều tuyệt vời ở Hồ Tràm là bạn có thể trải nghiệm hải sản “farm to table” đúng nghĩa. Sáng sớm, khi trời còn lất phất sương, tôi đã ra bến ngư dân đón những chiếc thuyền nhỏ vừa về. Cảm giác lựa từng con mực còn đang óng ánh, từng con cá mú vừa nhảy tanh tách, thật sự khiến tôi thấy yêu cuộc sống chậm rãi này.
Vài quán ăn nhỏ ven biển nhận chế biến tại chỗ. Một dĩa mực nướng chấm muối tiêu chanh, vài con ghẹ hấp ngọt lịm, bát cháo nghêu thơm lừng… và một lon bia lạnh. Ngon đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng thấy đời mình thật đáng sống.
Bình minh và hoàng hôn – hai bản tình ca của biển
Nếu có thể dành 48 giờ ở Hồ Tràm, tôi chỉ mong bạn đừng bỏ lỡ hai khoảnh khắc tuyệt vời nhất: bình minh và hoàng hôn. Bình minh ở đây không rực rỡ chói chang mà nhẹ nhàng như một cô gái e ấp, từng tia nắng lách qua màn mây, chạm vào mặt biển, ánh lên một màu vàng nhạt ấm áp.
Hoàng hôn thì hoàn toàn khác – như một vũ khúc cuối ngày. Mặt trời đỏ rực rơi dần xuống biển, mặt nước như được nhuộm vàng cam, cả không gian lặng đi vài phút để người ta kịp cảm nhận sự chuyển mình kỳ diệu của thiên nhiên.
Đi như thế nào – và đi khi nào là đẹp nhất?
- Thời điểm lý tưởng: từ tháng 12 đến tháng 4 năm sau – trời khô ráo, biển lặng, gió mát.
- Di chuyển: từ TP.HCM đi xe máy, ô tô cá nhân hoặc book xe Limousine đến Xuyên Mộc – khoảng 2,5 tiếng.
- Nghỉ dưỡng: có cả homestay mộc mạc, resort cao cấp (Melia Hồ Tràm, The Grand…), hoặc bạn có thể cắm trại tự do.
Tôi rời Hồ Tràm với một trái tim được “nạp đầy”. Không phải vì nó là nơi sôi động nhất, đẹp nhất hay nổi tiếng nhất – mà vì nơi đây đã cho tôi điều mà tôi cần: sự tĩnh lặng, sự kết nối với thiên nhiên, và với chính bản thân mình.
Ở Hồ Tràm, tôi không cần vội vã. Không cần chụp thật nhiều ảnh, không cần “check-in” mọi ngóc ngách. Chỉ cần thở – thật sâu – và biết rằng mình vẫn còn thời gian để sống chậm.
📍 Nếu bạn đang tìm một nơi để trốn khỏi thành phố, để lắng nghe tiếng sóng và tiếng lòng, để sống chậm, để yêu lại những điều giản dị – thì Hồ Tràm chính là nơi bạn cần tìm đến.