Bùi Hui – Mảnh thảo nguyên ẩn mình giữa đại ngàn Quảng Ngãi
khiến tôi như lạc bước vào giấc mơ xanh
Nếu ai đó từng hỏi: “Ở Quảng Ngãi có gì ngoài biển cả và nắng gió?”, thì tôi sẽ không ngần ngại mà kể về một chuyến đi đầy cảm xúc của mình tới thảo nguyên Bùi Hui – nơi tôi đã từng ngỡ như đang lạc giữa cao nguyên Mông Cổ hay sườn đồi Đà Lạt, nhưng thật ra chỉ cách trung tâm TP. Quảng Ngãi khoảng 60 km về phía tây nam.

Chuyến đi bất ngờ, hành trình đầy cảm xúc

Chuyến đi đến Bùi Hui với tôi hoàn toàn không nằm trong kế hoạch. Chỉ là một cuối tuần chán phố, vài người bạn rủ rê, một chiếc xe máy đầy bình xăng, và… tôi gật đầu. Tôi không ngờ rằng, quyết định bộc phát đó lại mở ra một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất trong hành trình rong ruổi dọc miền Trung của mình.
Bùi Hui thuộc xã Đặng Thùy Trâm, huyện Ba Tơ – cái tên vốn đã gợi trong tôi nhiều xúc cảm bởi gắn liền với lịch sử, với những ký ức hào hùng và nhân văn. Con đường lên thảo nguyên quanh co, uốn lượn giữa những vạt rừng xanh mướt, lấp lánh ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Không khí bắt đầu dịu lại, gió núi mơn man da mặt và mang theo mùi ngai ngái của đất, của rừng, của cỏ mới.
Đặt chân đến thảo nguyên – nơi trời đất giao hòa

Thảo nguyên Bùi Hui mở ra trước mắt tôi như một bức tranh sống động. Mênh mông đồng cỏ trải dài, xanh rì một màu ngút mắt, đồi thoai thoải nối nhau đến tận chân trời. Trên nền xanh ấy là vài cụm cây rừng, vài đàn bò thung thăng gặm cỏ, tiếng chuông leng keng lẫn trong tiếng gió đại ngàn.
Buổi chiều, ánh nắng đổ dài qua triền cỏ, tạo thành những vệt vàng óng ả. Tôi nằm dài trên thảm cỏ, ngửa mặt lên trời – không làm gì cả, chỉ hít thở thật sâu cái thứ không khí mát lành tưởng như chỉ có ở Sa Pa hay Măng Đen. Mà hóa ra, nơi đây – Bùi Hui – cũng có thể dịu dàng đến vậy.
Đêm lạnh và những tiếng cồng chiêng giữa rừng

Khi mặt trời khuất sau những rặng núi xa xa, tiết trời trở lạnh rất nhanh. Tôi cùng nhóm bạn dựng trại ngay giữa thảo nguyên. Đêm ấy, chúng tôi được người H’rê ở bản gần đó mời sang tham gia một buổi giao lưu nhỏ – có thịt nướng, có rượu cần, và… có tiếng chiêng ba vang lên ngân nga giữa trời đêm.
Điệu múa Ta Lêu của các cô gái H’rê hòa cùng tiếng đàn Brooc, tiếng hát Ka Choi như làm bừng lên cả khoảng trời bao la. Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc mình ngồi bên bếp lửa, ánh lửa phản chiếu trên những gương mặt rám nắng hiền hòa, và cảm giác gần gũi như thể mình là một phần của họ – dù chỉ vừa gặp lần đầu.
Sáng sớm và khoảnh khắc bồng bềnh trong mây
Bình minh ở Bùi Hui là điều khiến tôi gần như nghẹn lời. Màn sương sớm phủ khắp đồng cỏ, lững thững trôi giữa không gian yên ắng. Ánh nắng đầu ngày lọc qua sương mờ, tạo nên khung cảnh hư ảo đến mức không tin là thật. Chỉ có tiếng chim rừng, tiếng gió nhẹ và những bước chân chậm rãi – không ai muốn phá vỡ sự tĩnh lặng thiêng liêng đó.
Tôi rút máy ảnh ra, nhưng rồi lại cất đi. Có những khoảnh khắc chỉ nên giữ lại cho riêng mình – bằng cảm xúc, không cần lưu qua ống kính.
Bùi Hui – không chỉ là nơi để đến, mà là nơi để sống chậm

Có một điều đặc biệt ở Bùi Hui mà tôi không thể không nhắc đến – đó là đời sống văn hóa đậm bản sắc của người H’rê. Họ vẫn sống trong những ngôi nhà sàn, vẫn dệt thổ cẩm bằng khung gỗ truyền thống, vẫn đốt lửa vào mỗi dịp hội làng, và vẫn giữ tiếng nói, điệu múa, lời ca tổ tiên để lại. Chính những điều ấy khiến tôi không chỉ “đi chơi” mà còn “học sống” từ họ.
Nếu mỏi mệt – hãy thử tìm đến một thảo nguyên xa
Chuyến đi Bùi Hui không quá dài, cũng chẳng tốn kém. Nhưng đổi lại, tôi có được những ngày thực sự chậm rãi – được nghe rõ nhịp tim mình, được thấy sự đẹp đẽ của những điều đơn sơ và được tin rằng: vẫn còn những nơi trên bản đồ mà thiên nhiên và con người chưa đánh mất nhau.
Nếu bạn đang tìm một nơi mát lành, yên tĩnh, không quá đông người – hãy thử đến Bùi Hui. Có thể bạn sẽ không muốn rời đi. Như tôi.
khiến tôi như lạc bước vào giấc mơ xanh
Nếu ai đó từng hỏi: “Ở Quảng Ngãi có gì ngoài biển cả và nắng gió?”, thì tôi sẽ không ngần ngại mà kể về một chuyến đi đầy cảm xúc của mình tới thảo nguyên Bùi Hui – nơi tôi đã từng ngỡ như đang lạc giữa cao nguyên Mông Cổ hay sườn đồi Đà Lạt, nhưng thật ra chỉ cách trung tâm TP. Quảng Ngãi khoảng 60 km về phía tây nam.
Chuyến đi bất ngờ, hành trình đầy cảm xúc
Chuyến đi đến Bùi Hui với tôi hoàn toàn không nằm trong kế hoạch. Chỉ là một cuối tuần chán phố, vài người bạn rủ rê, một chiếc xe máy đầy bình xăng, và… tôi gật đầu. Tôi không ngờ rằng, quyết định bộc phát đó lại mở ra một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất trong hành trình rong ruổi dọc miền Trung của mình.
Bùi Hui thuộc xã Đặng Thùy Trâm, huyện Ba Tơ – cái tên vốn đã gợi trong tôi nhiều xúc cảm bởi gắn liền với lịch sử, với những ký ức hào hùng và nhân văn. Con đường lên thảo nguyên quanh co, uốn lượn giữa những vạt rừng xanh mướt, lấp lánh ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Không khí bắt đầu dịu lại, gió núi mơn man da mặt và mang theo mùi ngai ngái của đất, của rừng, của cỏ mới.
Đặt chân đến thảo nguyên – nơi trời đất giao hòa
Thảo nguyên Bùi Hui mở ra trước mắt tôi như một bức tranh sống động. Mênh mông đồng cỏ trải dài, xanh rì một màu ngút mắt, đồi thoai thoải nối nhau đến tận chân trời. Trên nền xanh ấy là vài cụm cây rừng, vài đàn bò thung thăng gặm cỏ, tiếng chuông leng keng lẫn trong tiếng gió đại ngàn.
Buổi chiều, ánh nắng đổ dài qua triền cỏ, tạo thành những vệt vàng óng ả. Tôi nằm dài trên thảm cỏ, ngửa mặt lên trời – không làm gì cả, chỉ hít thở thật sâu cái thứ không khí mát lành tưởng như chỉ có ở Sa Pa hay Măng Đen. Mà hóa ra, nơi đây – Bùi Hui – cũng có thể dịu dàng đến vậy.
Đêm lạnh và những tiếng cồng chiêng giữa rừng
Khi mặt trời khuất sau những rặng núi xa xa, tiết trời trở lạnh rất nhanh. Tôi cùng nhóm bạn dựng trại ngay giữa thảo nguyên. Đêm ấy, chúng tôi được người H’rê ở bản gần đó mời sang tham gia một buổi giao lưu nhỏ – có thịt nướng, có rượu cần, và… có tiếng chiêng ba vang lên ngân nga giữa trời đêm.
Điệu múa Ta Lêu của các cô gái H’rê hòa cùng tiếng đàn Brooc, tiếng hát Ka Choi như làm bừng lên cả khoảng trời bao la. Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc mình ngồi bên bếp lửa, ánh lửa phản chiếu trên những gương mặt rám nắng hiền hòa, và cảm giác gần gũi như thể mình là một phần của họ – dù chỉ vừa gặp lần đầu.
Sáng sớm và khoảnh khắc bồng bềnh trong mây
Bình minh ở Bùi Hui là điều khiến tôi gần như nghẹn lời. Màn sương sớm phủ khắp đồng cỏ, lững thững trôi giữa không gian yên ắng. Ánh nắng đầu ngày lọc qua sương mờ, tạo nên khung cảnh hư ảo đến mức không tin là thật. Chỉ có tiếng chim rừng, tiếng gió nhẹ và những bước chân chậm rãi – không ai muốn phá vỡ sự tĩnh lặng thiêng liêng đó.
Tôi rút máy ảnh ra, nhưng rồi lại cất đi. Có những khoảnh khắc chỉ nên giữ lại cho riêng mình – bằng cảm xúc, không cần lưu qua ống kính.
Bùi Hui – không chỉ là nơi để đến, mà là nơi để sống chậm
Có một điều đặc biệt ở Bùi Hui mà tôi không thể không nhắc đến – đó là đời sống văn hóa đậm bản sắc của người H’rê. Họ vẫn sống trong những ngôi nhà sàn, vẫn dệt thổ cẩm bằng khung gỗ truyền thống, vẫn đốt lửa vào mỗi dịp hội làng, và vẫn giữ tiếng nói, điệu múa, lời ca tổ tiên để lại. Chính những điều ấy khiến tôi không chỉ “đi chơi” mà còn “học sống” từ họ.
Nếu mỏi mệt – hãy thử tìm đến một thảo nguyên xa
Chuyến đi Bùi Hui không quá dài, cũng chẳng tốn kém. Nhưng đổi lại, tôi có được những ngày thực sự chậm rãi – được nghe rõ nhịp tim mình, được thấy sự đẹp đẽ của những điều đơn sơ và được tin rằng: vẫn còn những nơi trên bản đồ mà thiên nhiên và con người chưa đánh mất nhau.
Nếu bạn đang tìm một nơi mát lành, yên tĩnh, không quá đông người – hãy thử đến Bùi Hui. Có thể bạn sẽ không muốn rời đi. Như tôi.