Mũi Tàu Bể – nơi bình minh khiến tôi lặng người ở Côn Đảo
Nếu ai đó hỏi tôi, đâu là nơi ngắm bình minh đẹp nhất tôi từng đi qua – tôi sẽ không ngần ngại mà kể về Mũi Tàu Bể. Một buổi sớm ở nơi tận cùng phía Nam đảo Côn Sơn – nơi mặt trời mọc từ giữa lòng biển, vẽ nên một bức tranh mà dù có là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hay người mộng mơ chỉ cầm điện thoại, bạn cũng khó lòng không chụp lấy vài khoảnh khắc để giữ cho riêng mình.

Hành trình săn bình minh bắt đầu từ 4h sáng

Côn Đảo khi còn trong giấc ngủ mang một vẻ yên ả đến lạ. Tôi lặng lẽ rời thị trấn lúc tầm 4h45, tay cầm chiếc phin cà phê còn ấm, chạy xe len lỏi qua con đường mờ sương dẫn về phía Nam đảo. Đường đi Mũi Tàu Bể không xa, chỉ khoảng 10 phút xe máy, nhưng đoạn cuối gồ ghề và có những khúc cua ôm trọn vách đá – nơi biển nằm ngay bên dưới.
Không có ánh đèn đường. Chỉ có ánh đèn xe hắt nhẹ lên từng tán cây. Tôi thấy tim mình đập chậm lại, như đang chuẩn bị bước vào một nghi lễ linh thiêng – nghi lễ đón bình minh.
Vỡ òa khi mặt trời đội biển lên
Tôi đến nơi khi bầu trời vừa đổi sắc – từ đen sang tím thẫm, rồi hồng nhạt loang dần khắp mặt biển. Những tảng đá đen xám nằm chênh vênh giữa sóng vỗ rì rào, như đang chờ đón điều gì đó rất đỗi thiêng liêng.
Và rồi nó đến – mặt trời ló dạng từ đường chân trời, vàng rực, ấm áp, len lỏi qua làn sương còn chưa kịp tan. Ánh sáng dịu nhẹ vẽ viền lên từng rạn đá, phản chiếu lên mặt nước lấp lánh, tạo thành khung cảnh... đến nghẹn lời.
Tôi không nói được gì. Chỉ ngồi đó, trên mỏm đá cao, tay ôm ly cà phê, mắt nhìn về phía mặt trời đang chậm rãi nâng lên. Một mình, trong một khoảnh khắc mà mọi giác quan như lặng lại.
Một chút “chill” giữa biển trời hoang sơ

Chỉ cần vài món đơn giản – một chiếc bánh mì, ly cà phê, khăn choàng và một người bạn đồng hành – bạn sẽ có một buổi sáng đầy thi vị ở Mũi Tàu Bể. Gió thổi lồng lộng, mang theo mùi mặn của biển và mùi cỏ dại buổi sớm. Những cơn sóng thì vỗ vào bãi đá rì rào, như thể đang kể chuyện bằng thứ ngôn ngữ riêng của đại dương.
Tôi chọn ngồi xuống một bãi đá thấp, cách mặt nước không xa, để cảm nhận rõ hơn cái lạnh se se thấm qua quần áo và từng hơi gió biển táp vào mặt. Không ai nói gì cả – ai đến đây cũng như tôi, chỉ biết lặng nhìn, hít thở và cảm nhận.
Góc sống ảo… mà chẳng cần cố gắng

Khi mặt trời lên cao hơn, ánh sáng vàng cam phủ khắp mũi đá. Đây là lúc mọi người bắt đầu rút máy ảnh, máy quay ra để chụp. Nhưng thú thật, bạn không cần là nhiếp ảnh gia để có ảnh đẹp ở đây.
Tôi chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, thêm cái nón cói, đứng giữa nền đá xám và trời biển bao la – từng tấm hình cứ như postcard tự nhiên vậy. Mà cũng phải nói thêm, Mũi Tàu Bể không ồn ào, nên bạn hoàn toàn có thể thong thả tạo dáng, chọn góc, không sợ bị ai chen vào khung hình.
Và… tôi đã chẳng muốn rời đi

Tôi nán lại khá lâu. Có lẽ lâu hơn dự định. Khi ánh nắng đã rõ ràng, khi phần lớn du khách đã rời đi để về ăn sáng hay tiếp tục hành trình khác, tôi vẫn còn ngồi lại nơi đó – trên một tảng đá cũ kỹ, nhìn ra biển. Bỗng nhiên thấy lòng nhẹ tênh.
Mũi Tàu Bể không ồn ào, không hào nhoáng, chẳng có hàng quán hay dịch vụ du lịch nào cả – chỉ có thiên nhiên nguyên sơ và thứ bình yên tưởng đã tuyệt chủng giữa những thành phố lớn. Và có lẽ chính vì vậy mà nó khiến người ta lưu luyến.
Lưu ý nhỏ để bạn có trải nghiệm trọn vẹn:
- Xuất phát từ 4h45 là vừa đẹp để kịp đón mặt trời lên.
- Mang theo đồ ăn sáng, nước uống, và một chiếc áo khoác nhẹ, vì sáng sớm có gió biển khá lạnh.
- Trang phục trắng, be hoặc pastel nhẹ sẽ rất “ăn hình” ở đây.
- Cẩn thận khi di chuyển trên đá trơn, đặc biệt là lúc thủy triều lên. Đừng đi quá sát mép nước.
- Và đừng quên: đừng để lại gì ngoài dấu chân.
Tôi đã đi nhiều nơi, thấy nhiều bình minh, nhưng Mũi Tàu Bể ở Côn Đảo – nơi mặt trời đội biển lên từng chút một, nơi tôi chạm vào sự tĩnh lặng nguyên sơ của đất trời – sẽ mãi là ký ức không thể nào quên. Nếu bạn đang cần một điểm đến để “reset” lại cảm xúc, hãy đến đây, thật sớm, và thật nhẹ lòng. Chắc chắn, bạn sẽ hiểu cảm giác của tôi – từ ngỡ ngàng đến chẳng nỡ rời đi.
Nếu ai đó hỏi tôi, đâu là nơi ngắm bình minh đẹp nhất tôi từng đi qua – tôi sẽ không ngần ngại mà kể về Mũi Tàu Bể. Một buổi sớm ở nơi tận cùng phía Nam đảo Côn Sơn – nơi mặt trời mọc từ giữa lòng biển, vẽ nên một bức tranh mà dù có là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hay người mộng mơ chỉ cầm điện thoại, bạn cũng khó lòng không chụp lấy vài khoảnh khắc để giữ cho riêng mình.
Hành trình săn bình minh bắt đầu từ 4h sáng
Côn Đảo khi còn trong giấc ngủ mang một vẻ yên ả đến lạ. Tôi lặng lẽ rời thị trấn lúc tầm 4h45, tay cầm chiếc phin cà phê còn ấm, chạy xe len lỏi qua con đường mờ sương dẫn về phía Nam đảo. Đường đi Mũi Tàu Bể không xa, chỉ khoảng 10 phút xe máy, nhưng đoạn cuối gồ ghề và có những khúc cua ôm trọn vách đá – nơi biển nằm ngay bên dưới.
Không có ánh đèn đường. Chỉ có ánh đèn xe hắt nhẹ lên từng tán cây. Tôi thấy tim mình đập chậm lại, như đang chuẩn bị bước vào một nghi lễ linh thiêng – nghi lễ đón bình minh.
Vỡ òa khi mặt trời đội biển lên
Tôi đến nơi khi bầu trời vừa đổi sắc – từ đen sang tím thẫm, rồi hồng nhạt loang dần khắp mặt biển. Những tảng đá đen xám nằm chênh vênh giữa sóng vỗ rì rào, như đang chờ đón điều gì đó rất đỗi thiêng liêng.
Và rồi nó đến – mặt trời ló dạng từ đường chân trời, vàng rực, ấm áp, len lỏi qua làn sương còn chưa kịp tan. Ánh sáng dịu nhẹ vẽ viền lên từng rạn đá, phản chiếu lên mặt nước lấp lánh, tạo thành khung cảnh... đến nghẹn lời.
Tôi không nói được gì. Chỉ ngồi đó, trên mỏm đá cao, tay ôm ly cà phê, mắt nhìn về phía mặt trời đang chậm rãi nâng lên. Một mình, trong một khoảnh khắc mà mọi giác quan như lặng lại.
Một chút “chill” giữa biển trời hoang sơ
Chỉ cần vài món đơn giản – một chiếc bánh mì, ly cà phê, khăn choàng và một người bạn đồng hành – bạn sẽ có một buổi sáng đầy thi vị ở Mũi Tàu Bể. Gió thổi lồng lộng, mang theo mùi mặn của biển và mùi cỏ dại buổi sớm. Những cơn sóng thì vỗ vào bãi đá rì rào, như thể đang kể chuyện bằng thứ ngôn ngữ riêng của đại dương.
Tôi chọn ngồi xuống một bãi đá thấp, cách mặt nước không xa, để cảm nhận rõ hơn cái lạnh se se thấm qua quần áo và từng hơi gió biển táp vào mặt. Không ai nói gì cả – ai đến đây cũng như tôi, chỉ biết lặng nhìn, hít thở và cảm nhận.
Góc sống ảo… mà chẳng cần cố gắng
Khi mặt trời lên cao hơn, ánh sáng vàng cam phủ khắp mũi đá. Đây là lúc mọi người bắt đầu rút máy ảnh, máy quay ra để chụp. Nhưng thú thật, bạn không cần là nhiếp ảnh gia để có ảnh đẹp ở đây.
Tôi chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, thêm cái nón cói, đứng giữa nền đá xám và trời biển bao la – từng tấm hình cứ như postcard tự nhiên vậy. Mà cũng phải nói thêm, Mũi Tàu Bể không ồn ào, nên bạn hoàn toàn có thể thong thả tạo dáng, chọn góc, không sợ bị ai chen vào khung hình.
Và… tôi đã chẳng muốn rời đi
Tôi nán lại khá lâu. Có lẽ lâu hơn dự định. Khi ánh nắng đã rõ ràng, khi phần lớn du khách đã rời đi để về ăn sáng hay tiếp tục hành trình khác, tôi vẫn còn ngồi lại nơi đó – trên một tảng đá cũ kỹ, nhìn ra biển. Bỗng nhiên thấy lòng nhẹ tênh.
Mũi Tàu Bể không ồn ào, không hào nhoáng, chẳng có hàng quán hay dịch vụ du lịch nào cả – chỉ có thiên nhiên nguyên sơ và thứ bình yên tưởng đã tuyệt chủng giữa những thành phố lớn. Và có lẽ chính vì vậy mà nó khiến người ta lưu luyến.
Lưu ý nhỏ để bạn có trải nghiệm trọn vẹn:
- Xuất phát từ 4h45 là vừa đẹp để kịp đón mặt trời lên.
- Mang theo đồ ăn sáng, nước uống, và một chiếc áo khoác nhẹ, vì sáng sớm có gió biển khá lạnh.
- Trang phục trắng, be hoặc pastel nhẹ sẽ rất “ăn hình” ở đây.
- Cẩn thận khi di chuyển trên đá trơn, đặc biệt là lúc thủy triều lên. Đừng đi quá sát mép nước.
- Và đừng quên: đừng để lại gì ngoài dấu chân.
Tôi đã đi nhiều nơi, thấy nhiều bình minh, nhưng Mũi Tàu Bể ở Côn Đảo – nơi mặt trời đội biển lên từng chút một, nơi tôi chạm vào sự tĩnh lặng nguyên sơ của đất trời – sẽ mãi là ký ức không thể nào quên. Nếu bạn đang cần một điểm đến để “reset” lại cảm xúc, hãy đến đây, thật sớm, và thật nhẹ lòng. Chắc chắn, bạn sẽ hiểu cảm giác của tôi – từ ngỡ ngàng đến chẳng nỡ rời đi.