“Đi qua mùa cỏ lác” – Một thoáng Vĩnh Long
đẹp đến nao lòng từ trên cao
Tôi từng nghĩ mình đã đi nhiều miền quê Việt Nam, đã quá quen với ruộng đồng, với dừa nước, với những người nông dân chân chất giữa miền Tây sông nước. Nhưng rồi chuyến đi đến Vĩnh Long vào một buổi sáng tháng Bảy lại khiến tôi “lặng người” theo một cách rất lạ – bởi một điều rất đơn giản: mùa cỏ lác.
Tôi đến Càng Long – vùng đất trước kia vốn đã nổi tiếng là “vương quốc cỏ lác” của đồng bằng sông Cửu Long. Nhưng chỉ khi được đứng trên cao, ngắm toàn cảnh một ruộng cỏ lác đang vào mùa, tôi mới hiểu vì sao người ta gọi nó là “dải lụa xanh mướt” giữa lòng miền Tây.

Bay giữa ruộng cỏ, ngỡ lạc vào một bức tranh siêu thực

Nhìn từ trên cao, những luống cỏ lác hiện ra mềm mại như một dải lụa xanh rì, được tô điểm bởi hàng dừa, hàng cau và mái nhà ngói đỏ. Những mảng màu thiên nhiên ấy đan xen hài hòa đến mức ngỡ như có bàn tay của một họa sĩ nào đó vừa mới phác họa xong. Những rặng dừa tỏa bóng đôi bờ ruộng, chia đôi khung cảnh, như nét cắt cân đối mà tự nhiên sắp đặt khéo léo.

Mỗi đợt gió nhẹ thổi qua, cỏ ngả mình, sóng lăn tăn mơn man mặt ruộng – trông xa chẳng khác gì mặt biển xanh đang gợn nhẹ dưới nắng. Và đó, ở giữa ruộng, là một người nông dân đang xịt thuốc sâu, áo nâu sẫm, nón lá che nghiêng, lọt thỏm giữa đại dương cỏ. Tôi chụp khoảnh khắc ấy mà lòng cứ bâng khuâng mãi, vì bức ảnh ấy không chỉ là hình ảnh – mà còn là cảm xúc, là hơi thở của một miền quê còn nguyên vẹn hồn xưa.
Mùa cỏ lác – mùa của hy vọng

Người dân Càng Long kể, cỏ lác ở đây đã bén rễ hơn 20 năm, như một phần hồn của vùng đất này. Loại lác voi, cao gần hai mét, thân chắc nịch và dai bền – giờ không chỉ là cây trồng mà còn là kế sinh nhai, là niềm tự hào. Mỗi năm ba vụ, người nông dân đều đặn ra đồng, thu hoạch, phơi phóng, phân loại rồi bó gọn – như một vòng đời giản dị nhưng đầy sức sống.
Tôi bước đi giữa ruộng lác vừa cắt, chân dính bùn, mùi cỏ tươi ngai ngái lẫn trong nắng sớm. Người dân cười với tôi, mời tôi vào “chòi” uống ngụm nước mát. Họ kể chuyện chuyển đổi từ lúa sang lác, chuyện những ngày đầu khó khăn, rồi những năm "thời hoàng kim" khi thảm lác xuất khẩu sang tận Nhật, Hàn. Họ nói, cây lác là “lộc trời cho”, là thứ có thể nuôi sống bao gia đình quanh năm.
Và khi nhìn họ, tôi chợt hiểu – vẻ đẹp của mùa cỏ lác không chỉ đến từ màu xanh trải dài tít tắp, mà còn từ sự tảo tần, bền bỉ, và hy vọng đong đầy trong từng giọt mồ hôi thấm đất.
Khi thiên nhiên trở thành nghệ thuật

Phơi cỏ cũng là một nghệ thuật. Tôi thấy những bó lác được trải xòe ra như cánh quạt, phơi theo nắng cho thật đều. Trời nắng rực thì một ngày là khô; trời âm u thì phải canh từng giờ. Có bó lác dài trên 1,5m – được gọi là lác manh – chuyên dùng làm chiếu, làm thảm. Có bó ngắn hơn thì dùng làm dây bện, đồ thủ công.
Đi giữa ruộng lác phơi nắng, từng bó được bó cẩn thận, sắp thành hàng dài tăm tắp. Máy ảnh tôi gần như không ngừng nghỉ. Mọi thứ ở đây, dù chỉ là một động tác nhỏ – cũng gợi cảm hứng và vẻ đẹp.
Không chỉ là nơi trồng trọt, Càng Long giờ đây còn bắt đầu làm du lịch cộng đồng. Du khách có thể đến trải nghiệm, chụp ảnh, tìm hiểu nghề dệt lác, thậm chí thử làm vài công đoạn nếu muốn. Nghề truyền thống giờ đây đang “chuyển mình” để song hành cùng thời đại – mà vẫn giữ được hồn cốt dân dã, mộc mạc.
Lặng nhìn… và lưu luyến

Tôi rời Càng Long khi chiều đã nhạt nắng. Trên chuyến xe trở về, tôi cứ mở đi mở lại những tấm hình chụp được từ sáng, mỗi khung hình như một lát cắt ký ức, dịu dàng và tinh khôi.
Và rồi tôi nhận ra, thứ níu chân tôi không chỉ là ruộng cỏ xanh hay khung cảnh siêu thực nhìn từ flycam, mà còn là những con người nơi đây – những người nông dân không vội vã, không ồn ào – mà đầy đặn tình yêu với mảnh đất của mình.
Một miền quê nhỏ – nhưng đủ để khiến trái tim ai đó bồi hồi. Một chuyến đi không nằm trong kế hoạch – nhưng lại trở thành một ký ức đáng nhớ nhất mùa hè năm ấy
📸 Gợi ý cho chuyến đi “cỏ lác” Vĩnh Long:
- Thời điểm đẹp nhất để chụp ảnh: sáng sớm từ 6h – 8h hoặc chiều tầm 4h – 5h.
- Mang theo flycam để có góc nhìn toàn cảnh – nhưng lưu ý xin phép chính quyền địa phương.
- Nếu đi vào mùa mưa, nên mang ủng hoặc dép chống trơn vì ruộng có thể ngập và lầy lội.
- Gặp người dân địa phương, hãy trò chuyện – bạn sẽ thấy chuyến đi này còn nhiều điều thú vị hơn bạn tưởng.
Nếu bạn đang cần một lý do để rời khỏi phố thị ồn ào vài ngày, hãy thử về miền Tây một lần, ghé qua Càng Long mùa cỏ lác trổ bông. Biết đâu, bạn cũng sẽ mang về một bức tranh riêng của chính mình – mộc mạc, xanh trong và dịu dàng như miền đất ấy.
đẹp đến nao lòng từ trên cao
Tôi từng nghĩ mình đã đi nhiều miền quê Việt Nam, đã quá quen với ruộng đồng, với dừa nước, với những người nông dân chân chất giữa miền Tây sông nước. Nhưng rồi chuyến đi đến Vĩnh Long vào một buổi sáng tháng Bảy lại khiến tôi “lặng người” theo một cách rất lạ – bởi một điều rất đơn giản: mùa cỏ lác.
Tôi đến Càng Long – vùng đất trước kia vốn đã nổi tiếng là “vương quốc cỏ lác” của đồng bằng sông Cửu Long. Nhưng chỉ khi được đứng trên cao, ngắm toàn cảnh một ruộng cỏ lác đang vào mùa, tôi mới hiểu vì sao người ta gọi nó là “dải lụa xanh mướt” giữa lòng miền Tây.
Bay giữa ruộng cỏ, ngỡ lạc vào một bức tranh siêu thực
Nhìn từ trên cao, những luống cỏ lác hiện ra mềm mại như một dải lụa xanh rì, được tô điểm bởi hàng dừa, hàng cau và mái nhà ngói đỏ. Những mảng màu thiên nhiên ấy đan xen hài hòa đến mức ngỡ như có bàn tay của một họa sĩ nào đó vừa mới phác họa xong. Những rặng dừa tỏa bóng đôi bờ ruộng, chia đôi khung cảnh, như nét cắt cân đối mà tự nhiên sắp đặt khéo léo.
Mỗi đợt gió nhẹ thổi qua, cỏ ngả mình, sóng lăn tăn mơn man mặt ruộng – trông xa chẳng khác gì mặt biển xanh đang gợn nhẹ dưới nắng. Và đó, ở giữa ruộng, là một người nông dân đang xịt thuốc sâu, áo nâu sẫm, nón lá che nghiêng, lọt thỏm giữa đại dương cỏ. Tôi chụp khoảnh khắc ấy mà lòng cứ bâng khuâng mãi, vì bức ảnh ấy không chỉ là hình ảnh – mà còn là cảm xúc, là hơi thở của một miền quê còn nguyên vẹn hồn xưa.
Mùa cỏ lác – mùa của hy vọng
Người dân Càng Long kể, cỏ lác ở đây đã bén rễ hơn 20 năm, như một phần hồn của vùng đất này. Loại lác voi, cao gần hai mét, thân chắc nịch và dai bền – giờ không chỉ là cây trồng mà còn là kế sinh nhai, là niềm tự hào. Mỗi năm ba vụ, người nông dân đều đặn ra đồng, thu hoạch, phơi phóng, phân loại rồi bó gọn – như một vòng đời giản dị nhưng đầy sức sống.
Tôi bước đi giữa ruộng lác vừa cắt, chân dính bùn, mùi cỏ tươi ngai ngái lẫn trong nắng sớm. Người dân cười với tôi, mời tôi vào “chòi” uống ngụm nước mát. Họ kể chuyện chuyển đổi từ lúa sang lác, chuyện những ngày đầu khó khăn, rồi những năm "thời hoàng kim" khi thảm lác xuất khẩu sang tận Nhật, Hàn. Họ nói, cây lác là “lộc trời cho”, là thứ có thể nuôi sống bao gia đình quanh năm.
Và khi nhìn họ, tôi chợt hiểu – vẻ đẹp của mùa cỏ lác không chỉ đến từ màu xanh trải dài tít tắp, mà còn từ sự tảo tần, bền bỉ, và hy vọng đong đầy trong từng giọt mồ hôi thấm đất.
Khi thiên nhiên trở thành nghệ thuật
Phơi cỏ cũng là một nghệ thuật. Tôi thấy những bó lác được trải xòe ra như cánh quạt, phơi theo nắng cho thật đều. Trời nắng rực thì một ngày là khô; trời âm u thì phải canh từng giờ. Có bó lác dài trên 1,5m – được gọi là lác manh – chuyên dùng làm chiếu, làm thảm. Có bó ngắn hơn thì dùng làm dây bện, đồ thủ công.
Đi giữa ruộng lác phơi nắng, từng bó được bó cẩn thận, sắp thành hàng dài tăm tắp. Máy ảnh tôi gần như không ngừng nghỉ. Mọi thứ ở đây, dù chỉ là một động tác nhỏ – cũng gợi cảm hứng và vẻ đẹp.
Không chỉ là nơi trồng trọt, Càng Long giờ đây còn bắt đầu làm du lịch cộng đồng. Du khách có thể đến trải nghiệm, chụp ảnh, tìm hiểu nghề dệt lác, thậm chí thử làm vài công đoạn nếu muốn. Nghề truyền thống giờ đây đang “chuyển mình” để song hành cùng thời đại – mà vẫn giữ được hồn cốt dân dã, mộc mạc.
Lặng nhìn… và lưu luyến
Tôi rời Càng Long khi chiều đã nhạt nắng. Trên chuyến xe trở về, tôi cứ mở đi mở lại những tấm hình chụp được từ sáng, mỗi khung hình như một lát cắt ký ức, dịu dàng và tinh khôi.
Và rồi tôi nhận ra, thứ níu chân tôi không chỉ là ruộng cỏ xanh hay khung cảnh siêu thực nhìn từ flycam, mà còn là những con người nơi đây – những người nông dân không vội vã, không ồn ào – mà đầy đặn tình yêu với mảnh đất của mình.
Một miền quê nhỏ – nhưng đủ để khiến trái tim ai đó bồi hồi. Một chuyến đi không nằm trong kế hoạch – nhưng lại trở thành một ký ức đáng nhớ nhất mùa hè năm ấy
📸 Gợi ý cho chuyến đi “cỏ lác” Vĩnh Long:
- Thời điểm đẹp nhất để chụp ảnh: sáng sớm từ 6h – 8h hoặc chiều tầm 4h – 5h.
- Mang theo flycam để có góc nhìn toàn cảnh – nhưng lưu ý xin phép chính quyền địa phương.
- Nếu đi vào mùa mưa, nên mang ủng hoặc dép chống trơn vì ruộng có thể ngập và lầy lội.
- Gặp người dân địa phương, hãy trò chuyện – bạn sẽ thấy chuyến đi này còn nhiều điều thú vị hơn bạn tưởng.
Nếu bạn đang cần một lý do để rời khỏi phố thị ồn ào vài ngày, hãy thử về miền Tây một lần, ghé qua Càng Long mùa cỏ lác trổ bông. Biết đâu, bạn cũng sẽ mang về một bức tranh riêng của chính mình – mộc mạc, xanh trong và dịu dàng như miền đất ấy.