Bản Phùng – Bức tranh ruộng bậc thang tuyệt mỹ giữa trời mây Hoàng Su Phì
Ruộng bậc thang Bản Phùng (Hoàng Su Phì) là một trong những kiệt tác thiên nhiên đẹp nhất miền núi phía Bắc. Nơi đây, từng thửa ruộng xếp tầng như sóng lúa vàng giữa biển mây, ôm trọn bản làng yên bình của người La Chí, để lại ấn tượng khó phai trong lòng mỗi du khách.
Hành trình đến Bản Phùng – Cung đường thử thách nhưng xứng đáng

Tôi bắt đầu chuyến đi từ trung tâm Hà Giang, men theo con đường uốn lượn qua những triền núi, qua Hoàng Su Phì để tới Bản Phùng. Đường đi không dễ, có những khúc cua gắt, có đoạn sương mù phủ kín, nhưng mỗi khi sương tan, trước mắt tôi mở ra một bức tranh khác lạ: những dãy núi nối tiếp nhau, thung lũng xanh rì, và thấp thoáng những nếp nhà sàn ẩn hiện sau rặng tre.
Bản Phùng nằm ở độ cao hơn 1.500m so với mực nước biển, là nơi sinh sống của cộng đồng người La Chí. Vùng đất này ít bị thương mại hóa, vẫn giữ nguyên vẻ hoang sơ, mộc mạc. Đó là lý do khiến mỗi bước chân đến đây đều mang đến cảm giác như đang chạm vào một “viên ngọc thô” giữa đại ngàn.
Mùa vàng trên sóng lúa – Khi Bản Phùng khoác áo mới

Tôi may mắn đến vào cuối tháng 9, khi mùa lúa chín đang ở độ rực rỡ nhất. Từ trên cao nhìn xuống, những thửa ruộng bậc thang vàng óng nối liền nhau như những nấc thang dẫn lên trời. Ánh nắng sớm chiếu xuống, từng giọt sương long lanh đọng trên bông lúa như dát bạc.
Tiếng gió thổi qua đồng lúa hòa với tiếng cười nói rộn rã của bà con đang gặt lúa. Những người phụ nữ La Chí mặc váy áo thổ cẩm rực rỡ, tay thoăn thoắt gặt, miệng hát những câu hát cổ, tạo nên một khung cảnh vừa lao động vừa nghệ thuật.
Sống chậm ở Bản Phùng – Lắng nghe nhịp thở của núi rừng

Buổi sáng ở Bản Phùng không có tiếng còi xe, không tiếng ồn ào của phố thị. Thay vào đó là tiếng gà gáy, tiếng nước chảy róc rách từ con suối nhỏ và mùi khói bếp lan tỏa khắp bản. Tôi ở homestay của một gia đình người La Chí. Ngôi nhà sàn bằng gỗ pơ mu, mái lợp lá cọ, thoáng mát vào mùa hè, ấm áp vào mùa đông.
Bữa sáng chỉ là bát cơm tẻ nấu từ gạo mới, ăn kèm muối vừng và ít rau rừng luộc, nhưng lại ngon đến lạ. Có lẽ vì hạt gạo ở đây được trồng trên ruộng bậc thang, uống nước suối trong, nên dẻo thơm không lẫn vào đâu được.
Người La Chí – Linh hồn của Bản Phùng
Nói đến Bản Phùng là nói đến người La Chí – một dân tộc thiểu số chỉ chiếm số lượng rất nhỏ ở Việt Nam. Họ sống quần tụ, gắn bó, và đặc biệt coi trọng ruộng bậc thang như báu vật truyền đời.
Tôi được nghe già làng kể: "Mỗi thửa ruộng là mồ hôi, công sức của bao đời. Nó không chỉ để cấy lúa mà còn là nơi giữ đất, giữ nước, giữ linh hồn bản làng". Chính vì vậy, ruộng bậc thang ở Bản Phùng không chỉ đẹp về hình thức, mà còn mang giá trị văn hóa sâu sắc.
Bản Phùng bốn mùa – Mỗi mùa một bức tranh
Những trải nghiệm không thể bỏ lỡ
Kết thúc hành trình – Mang Bản Phùng trong tim
Rời Bản Phùng, tôi mang theo không chỉ những bức ảnh đẹp mà còn cả một miền ký ức. Ở đó, con người, thiên nhiên, văn hóa hòa quyện thành một bản giao hưởng trầm bổng. Để rồi, khi trở về thành phố, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy trước mắt mình là sóng lúa vàng, là tiếng suối, tiếng cười, và mùi khói bếp chiều bảng lảng trong sương.
Ruộng bậc thang Bản Phùng (Hoàng Su Phì) là một trong những kiệt tác thiên nhiên đẹp nhất miền núi phía Bắc. Nơi đây, từng thửa ruộng xếp tầng như sóng lúa vàng giữa biển mây, ôm trọn bản làng yên bình của người La Chí, để lại ấn tượng khó phai trong lòng mỗi du khách.
Hành trình đến Bản Phùng – Cung đường thử thách nhưng xứng đáng
Tôi bắt đầu chuyến đi từ trung tâm Hà Giang, men theo con đường uốn lượn qua những triền núi, qua Hoàng Su Phì để tới Bản Phùng. Đường đi không dễ, có những khúc cua gắt, có đoạn sương mù phủ kín, nhưng mỗi khi sương tan, trước mắt tôi mở ra một bức tranh khác lạ: những dãy núi nối tiếp nhau, thung lũng xanh rì, và thấp thoáng những nếp nhà sàn ẩn hiện sau rặng tre.
Bản Phùng nằm ở độ cao hơn 1.500m so với mực nước biển, là nơi sinh sống của cộng đồng người La Chí. Vùng đất này ít bị thương mại hóa, vẫn giữ nguyên vẻ hoang sơ, mộc mạc. Đó là lý do khiến mỗi bước chân đến đây đều mang đến cảm giác như đang chạm vào một “viên ngọc thô” giữa đại ngàn.
Mùa vàng trên sóng lúa – Khi Bản Phùng khoác áo mới
Tôi may mắn đến vào cuối tháng 9, khi mùa lúa chín đang ở độ rực rỡ nhất. Từ trên cao nhìn xuống, những thửa ruộng bậc thang vàng óng nối liền nhau như những nấc thang dẫn lên trời. Ánh nắng sớm chiếu xuống, từng giọt sương long lanh đọng trên bông lúa như dát bạc.
Tiếng gió thổi qua đồng lúa hòa với tiếng cười nói rộn rã của bà con đang gặt lúa. Những người phụ nữ La Chí mặc váy áo thổ cẩm rực rỡ, tay thoăn thoắt gặt, miệng hát những câu hát cổ, tạo nên một khung cảnh vừa lao động vừa nghệ thuật.
Sống chậm ở Bản Phùng – Lắng nghe nhịp thở của núi rừng
Buổi sáng ở Bản Phùng không có tiếng còi xe, không tiếng ồn ào của phố thị. Thay vào đó là tiếng gà gáy, tiếng nước chảy róc rách từ con suối nhỏ và mùi khói bếp lan tỏa khắp bản. Tôi ở homestay của một gia đình người La Chí. Ngôi nhà sàn bằng gỗ pơ mu, mái lợp lá cọ, thoáng mát vào mùa hè, ấm áp vào mùa đông.
Bữa sáng chỉ là bát cơm tẻ nấu từ gạo mới, ăn kèm muối vừng và ít rau rừng luộc, nhưng lại ngon đến lạ. Có lẽ vì hạt gạo ở đây được trồng trên ruộng bậc thang, uống nước suối trong, nên dẻo thơm không lẫn vào đâu được.
Người La Chí – Linh hồn của Bản Phùng
Nói đến Bản Phùng là nói đến người La Chí – một dân tộc thiểu số chỉ chiếm số lượng rất nhỏ ở Việt Nam. Họ sống quần tụ, gắn bó, và đặc biệt coi trọng ruộng bậc thang như báu vật truyền đời.
Tôi được nghe già làng kể: "Mỗi thửa ruộng là mồ hôi, công sức của bao đời. Nó không chỉ để cấy lúa mà còn là nơi giữ đất, giữ nước, giữ linh hồn bản làng". Chính vì vậy, ruộng bậc thang ở Bản Phùng không chỉ đẹp về hình thức, mà còn mang giá trị văn hóa sâu sắc.
Bản Phùng bốn mùa – Mỗi mùa một bức tranh
- Mùa cấy (tháng 5 - 6): Cả Bản Phùng như tấm gương khổng lồ khi nước được dẫn vào ruộng, phản chiếu bầu trời xanh và mây trắng.
- Mùa xanh non (tháng 7 - 8): Những mảng xanh mướt mát trải dài bất tận.
- Mùa vàng (tháng 9 - 10): Thời điểm đẹp nhất, khi lúa chín rộ, cả vùng rực sáng như được dát vàng.
- Mùa nghỉ ruộng (tháng 11 - 4): Ruộng khô, nhưng cảnh sắc lại thơ mộng với sương giăng, mây phủ.
Những trải nghiệm không thể bỏ lỡ
- Đi trekking dọc sống lưng núi – nơi bạn có thể chụp toàn cảnh ruộng bậc thang.
- Ở homestay người La Chí – trải nghiệm ngủ nhà sàn, ăn cơm cùng gia đình bản địa.
- Tham gia mùa gặt – tự tay cắt lúa, gùi về và giã gạo.
- Thưởng thức ẩm thực – thắng cố, xôi ngũ sắc, thịt trâu gác bếp, rượu ngô men lá.
- Giao lưu văn hóa – nghe hát then, nhảy múa lửa, uống rượu cần cùng bà con.
Kết thúc hành trình – Mang Bản Phùng trong tim
Rời Bản Phùng, tôi mang theo không chỉ những bức ảnh đẹp mà còn cả một miền ký ức. Ở đó, con người, thiên nhiên, văn hóa hòa quyện thành một bản giao hưởng trầm bổng. Để rồi, khi trở về thành phố, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy trước mắt mình là sóng lúa vàng, là tiếng suối, tiếng cười, và mùi khói bếp chiều bảng lảng trong sương.