"Nhiệm Vụ" Từ Địa Ngục: Trò Chơi Điên Cuồng Của Kẻ Giết Người Vô Cảm 
Hãy gọi đúng tên nó: một vụ thảm sát. Một tội ác man rợ khiến trời không dung, đất không tha. Máu của ba con người vô tội đã đổ xuống tại một đại lý nông sản giản dị, thấm đẫm nỗi đau đớn và phẫn nộ tột cùng. Và kẻ đứng sau lưỡi hái tử thần ấy - Lê Sỹ Tùng - lại dùng một lời khai khiến bất kỳ ai có lương tri cũng phải bật thốt lên: "Đồ súc sinh!"
Hắn khai rằng hắn làm thế là do "làm nhiệm vụ trong game giao cho". Ồ! Một "nhiệm vụ" thật cao cả và đầy… tính giải trí! Một "nhiệm vụ" đòi hỏi phải dùng súng bắn vào đầu ông Đỗ Duy Thiên, khiến ông không bao giờ còn được nhìn thấy mặt trời lần nữa. Một "nhiệm vụ" đòi hỏi phải cướp đi sinh mạng của bà Chu Hồng Hạnh, chấm dứt những chuỗi ngày lao động lương thiện. Và đặc biệt "anh hùng" thay, "nhiệm vụ" ấy không tha cho cả một đứa trẻ - cháu Đỗ Tiến Thành, mới 6 tuổi đời - cái tuổi mà lẽ ra hằng ngày phải được cắp sách tới trường, chứ không phải lãnh những viên đạn xé thịt từ một kẻ mất hết nhân tính.

Lê Sỹ Tùng, ngươi đang sống trên hành tinh nào vậy? Hay não trạng của ngươi đã bị những thứ trò chơi điện tử rẻ tiền và sự ảo tưởng bệnh hoạn ăn mòn hết rồi? Ngươi tưởng mình đang ở trong một cảnh phim hành động, nơi người chơi có thể "hồi sinh" sau vài giây? Cõi thực này, mạng sống con người là duy nhất, là thiêng liêng! Máu đổ ra là thật, nước mắt của người thân họ là thật, và cái chết của ba con người kia là vĩnh viễn! Không có nút "reset", không có "màn chơi mới" nào cả, đồ khốn!
Lời biện minh của ngươi không chỉ là sự ngu dốt, mà là thứ axit làm bào mòn hoàn toàn đạo đức xã hội. Nó là sự nhạo báng tàn nhẫn nhất đối với sự ra đi đau đớn của các nạn nhân. Ngươi giết người rồi còn dám vin vào một thế giới ảo? Cái "nhiệm vụ" chết tiệt ấy có trả cho ngươi tiền, điểm kinh nghiệm hay một bộ giáp sáng loáng không, mà đáng để ngươi đánh đổi bằng sinh mạng của đồng loại?
Sự vô cảm của ngươi đáng sợ hơn cả một tên sát nhân máu lạnh thông thường. Ít nhất, chúng còn biết chúng giết người vì thù hận, vì lợi ích. Còn ngươi? Ngươi giết như một cỗ máy, một con rối vô hồn bị giật dây bởi những "nhiệm vụ" điên rồ. Ngươi không xứng để được gọi là một con người.
Pháp luật chắc chắn sẽ có hình phạt thích đáng cho loại quái thú này. Nhưng không một bản án nào trên đời này có thể lấp đầy được khoảng trống mà ông Thiên, bà Hạnh và đặc biệt là cháu Thành để lại. Sự ra đi của một đứa trẻ trong hoàn cảnh ấy là vết thương không bao giờ lành trong lòng những người ở lại.
Lê Sỹ Tùng, ngươi sẽ phải sống suốt phần đời còn lại - dù trong nhà giam hay ngoài xã hội - với gánh nặng của một kẻ giết người hàng loạt vì một lý do ngu ngốc và hèn hạ nhất lịch sử. Còn chúng ta, hãy cùng nhìn vào vụ án này như một hồi chuông cảnh tỉnh đẫm máu về thảm họa khi con người đánh mất mình trong thế giới ảo, để rồi biến cõi thực thành một địa ngục không hơn không kém.
Hãy gọi đúng tên nó: một vụ thảm sát. Một tội ác man rợ khiến trời không dung, đất không tha. Máu của ba con người vô tội đã đổ xuống tại một đại lý nông sản giản dị, thấm đẫm nỗi đau đớn và phẫn nộ tột cùng. Và kẻ đứng sau lưỡi hái tử thần ấy - Lê Sỹ Tùng - lại dùng một lời khai khiến bất kỳ ai có lương tri cũng phải bật thốt lên: "Đồ súc sinh!"
Hắn khai rằng hắn làm thế là do "làm nhiệm vụ trong game giao cho". Ồ! Một "nhiệm vụ" thật cao cả và đầy… tính giải trí! Một "nhiệm vụ" đòi hỏi phải dùng súng bắn vào đầu ông Đỗ Duy Thiên, khiến ông không bao giờ còn được nhìn thấy mặt trời lần nữa. Một "nhiệm vụ" đòi hỏi phải cướp đi sinh mạng của bà Chu Hồng Hạnh, chấm dứt những chuỗi ngày lao động lương thiện. Và đặc biệt "anh hùng" thay, "nhiệm vụ" ấy không tha cho cả một đứa trẻ - cháu Đỗ Tiến Thành, mới 6 tuổi đời - cái tuổi mà lẽ ra hằng ngày phải được cắp sách tới trường, chứ không phải lãnh những viên đạn xé thịt từ một kẻ mất hết nhân tính.
Lê Sỹ Tùng, ngươi đang sống trên hành tinh nào vậy? Hay não trạng của ngươi đã bị những thứ trò chơi điện tử rẻ tiền và sự ảo tưởng bệnh hoạn ăn mòn hết rồi? Ngươi tưởng mình đang ở trong một cảnh phim hành động, nơi người chơi có thể "hồi sinh" sau vài giây? Cõi thực này, mạng sống con người là duy nhất, là thiêng liêng! Máu đổ ra là thật, nước mắt của người thân họ là thật, và cái chết của ba con người kia là vĩnh viễn! Không có nút "reset", không có "màn chơi mới" nào cả, đồ khốn!
Lời biện minh của ngươi không chỉ là sự ngu dốt, mà là thứ axit làm bào mòn hoàn toàn đạo đức xã hội. Nó là sự nhạo báng tàn nhẫn nhất đối với sự ra đi đau đớn của các nạn nhân. Ngươi giết người rồi còn dám vin vào một thế giới ảo? Cái "nhiệm vụ" chết tiệt ấy có trả cho ngươi tiền, điểm kinh nghiệm hay một bộ giáp sáng loáng không, mà đáng để ngươi đánh đổi bằng sinh mạng của đồng loại?
Sự vô cảm của ngươi đáng sợ hơn cả một tên sát nhân máu lạnh thông thường. Ít nhất, chúng còn biết chúng giết người vì thù hận, vì lợi ích. Còn ngươi? Ngươi giết như một cỗ máy, một con rối vô hồn bị giật dây bởi những "nhiệm vụ" điên rồ. Ngươi không xứng để được gọi là một con người.
Pháp luật chắc chắn sẽ có hình phạt thích đáng cho loại quái thú này. Nhưng không một bản án nào trên đời này có thể lấp đầy được khoảng trống mà ông Thiên, bà Hạnh và đặc biệt là cháu Thành để lại. Sự ra đi của một đứa trẻ trong hoàn cảnh ấy là vết thương không bao giờ lành trong lòng những người ở lại.
Lê Sỹ Tùng, ngươi sẽ phải sống suốt phần đời còn lại - dù trong nhà giam hay ngoài xã hội - với gánh nặng của một kẻ giết người hàng loạt vì một lý do ngu ngốc và hèn hạ nhất lịch sử. Còn chúng ta, hãy cùng nhìn vào vụ án này như một hồi chuông cảnh tỉnh đẫm máu về thảm họa khi con người đánh mất mình trong thế giới ảo, để rồi biến cõi thực thành một địa ngục không hơn không kém.