Không thể gọi là sơ suất: Lỗ hổng kiểm duyệt đang tiếp tay cho phim Tàu độc hại!

Tập 16 bộ phim “Hãy Để Tôi Tỏa Sáng” vừa gây bão dư luận khi cài cắm hình ảnh “đường lưỡi bò” phi pháp, một luận điệu trắng trợn nhằm hợp thức hóa yêu sách vô lý trên Biển Đông. Đây không phải chi tiết vô hại, mà là một hành động chính trị nguy hiểm, trực tiếp xâm phạm chủ quyền quốc gia Việt Nam.
Ngay sau khi khán giả phát hiện, nhiều fanpage, diễn đàn phim ảnh đồng loạt tuyên bố tẩy chay. Cục Điện ảnh cũng nhanh chóng vào cuộc, yêu cầu các nền tảng có báo cáo, giải trình và cam kết xử lý nghiêm. Nhưng câu hỏi lớn nhất dư luận đang đặt ra:
Ai sẽ chịu trách nhiệm khi để hình ảnh độc hại này lọt qua kiểm duyệt, đường hoàng xuất hiện trước khán giả Việt Nam?
Không thể đổ lỗi cho “sơ suất”
FPT Play xác nhận bộ phim mới chiếu đến tập 15, nhưng khi kiểm duyệt tập 16 đã phát hiện có chi tiết “đường lưỡi bò”, ngay lập tức tiêu hủy nội dung trước khi lên sóng. Nghe qua, đây là động thái kịp thời, nhưng sự thật phũ phàng là:
Đừng gọi đây là “sơ suất”! Với vấn đề chủ quyền lãnh thổ, chỉ một hình ảnh thoáng qua cũng đủ để gây ra hậu quả khôn lường. Đây là lỗ hổng chết người trong công tác quản lý và kiểm duyệt phim nhập khẩu, không thể né tránh.
Cục Điện ảnh – xử lý sau khi dân mạng làm thay việc?
Trong văn bản gửi các nền tảng, Cục Điện ảnh yêu cầu báo cáo rõ ràng về tên phim, quy trình phổ biến, kiểm duyệt, cùng đề xuất biện pháp xử lý. Nhưng điều khiến dư luận bức xúc chính là:
Nếu không có người xem tinh mắt phát hiện, liệu tập phim này có lọt sóng, âm thầm gieo rắc luận điệu độc hại vào nhận thức của hàng triệu khán giả Việt?
Câu trả lời quá rõ: có nguy cơ rất cao. Và khi đó, ai đứng ra chịu trách nhiệm?
Truy trách nhiệm đến cùng – không chỉ dừng ở “báo cáo”
Dư luận có quyền yêu cầu một cuộc truy cứu trách nhiệm nghiêm khắc và công khai:
Dư luận cần hành động thực sự, không phải những lời hứa
Khán giả Việt Nam không cần những văn bản đầy chữ nghĩa “yêu cầu báo cáo” hay “cam kết tuân thủ”. Điều người dân đòi hỏi là:
Chỉ khi có những biện pháp đủ mạnh, dư luận mới tin rằng cơ quan quản lý thực sự bảo vệ văn hóa, bảo vệ lãnh thổ, chứ không phải chỉ “chữa cháy” sau khi dân mạng lên tiếng.
Không thể dễ dãi với kẻ mưu đồ xâm lược văn hóa
“Đường lưỡi bò” không phải trò đùa. Nó là biểu tượng cho âm mưu bành trướng của Trung Quốc trên Biển Đông, và việc để nó xuất hiện trong bất kỳ bộ phim nào chiếu tại Việt Nam là sự coi thường pháp luật, chà đạp chủ quyền dân tộc.
Mỗi lần chúng ta dễ dãi bỏ qua, mỗi lần chỉ gỡ phim rồi cho chìm vào quên lãng, thì đó là một bước nhượng bộ vô hình. Và cứ như thế, “đường lưỡi bò” sẽ còn quay trở lại, lần này tinh vi và nguy hiểm hơn.
Sự việc phim “Hãy Để Tôi Tỏa Sáng” chứa hình ảnh “đường lưỡi bò” là minh chứng rõ ràng rằng: chúng ta đang có lỗ hổng lớn trong kiểm duyệt và quản lý phim ảnh. Dư luận sẽ không chấp nhận câu trả lời chung chung, càng không thể chấp nhận kiểu xử lý “xong là thôi”.
Ai để lọt, người đó phải chịu trách nhiệm.
Ai phê duyệt, người đó phải đứng ra giải trình.
Đây không chỉ là một vụ việc điện ảnh, mà là vấn đề chủ quyền quốc gia. Và với chủ quyền, chúng ta không có chỗ cho sự nhân nhượng hay bỏ qua.
Tập 16 bộ phim “Hãy Để Tôi Tỏa Sáng” vừa gây bão dư luận khi cài cắm hình ảnh “đường lưỡi bò” phi pháp, một luận điệu trắng trợn nhằm hợp thức hóa yêu sách vô lý trên Biển Đông. Đây không phải chi tiết vô hại, mà là một hành động chính trị nguy hiểm, trực tiếp xâm phạm chủ quyền quốc gia Việt Nam.
Ngay sau khi khán giả phát hiện, nhiều fanpage, diễn đàn phim ảnh đồng loạt tuyên bố tẩy chay. Cục Điện ảnh cũng nhanh chóng vào cuộc, yêu cầu các nền tảng có báo cáo, giải trình và cam kết xử lý nghiêm. Nhưng câu hỏi lớn nhất dư luận đang đặt ra:
Ai sẽ chịu trách nhiệm khi để hình ảnh độc hại này lọt qua kiểm duyệt, đường hoàng xuất hiện trước khán giả Việt Nam?
Không thể đổ lỗi cho “sơ suất”
FPT Play xác nhận bộ phim mới chiếu đến tập 15, nhưng khi kiểm duyệt tập 16 đã phát hiện có chi tiết “đường lưỡi bò”, ngay lập tức tiêu hủy nội dung trước khi lên sóng. Nghe qua, đây là động thái kịp thời, nhưng sự thật phũ phàng là:
- Tại sao phải chờ đến lúc đã mua phim, đã kiểm duyệt đến tập 16 mới phát hiện?
- Trách nhiệm kiểm soát đầu vào ở đâu, khi rõ ràng bộ phim này đến từ Trung Quốc – nơi đã quá nhiều lần dùng phim ảnh làm công cụ cài cắm tuyên truyền?
Đừng gọi đây là “sơ suất”! Với vấn đề chủ quyền lãnh thổ, chỉ một hình ảnh thoáng qua cũng đủ để gây ra hậu quả khôn lường. Đây là lỗ hổng chết người trong công tác quản lý và kiểm duyệt phim nhập khẩu, không thể né tránh.
Cục Điện ảnh – xử lý sau khi dân mạng làm thay việc?
Trong văn bản gửi các nền tảng, Cục Điện ảnh yêu cầu báo cáo rõ ràng về tên phim, quy trình phổ biến, kiểm duyệt, cùng đề xuất biện pháp xử lý. Nhưng điều khiến dư luận bức xúc chính là:
- Tại sao luôn chờ đến khi cộng đồng mạng phát hiện mới “ra tay”?
- Cơ quan có chức năng quản lý văn hóa, với đầy đủ bộ máy, biên chế, kinh phí – lại để khán giả làm “người gác cổng”?
Nếu không có người xem tinh mắt phát hiện, liệu tập phim này có lọt sóng, âm thầm gieo rắc luận điệu độc hại vào nhận thức của hàng triệu khán giả Việt?
Câu trả lời quá rõ: có nguy cơ rất cao. Và khi đó, ai đứng ra chịu trách nhiệm?
Truy trách nhiệm đến cùng – không chỉ dừng ở “báo cáo”
Dư luận có quyền yêu cầu một cuộc truy cứu trách nhiệm nghiêm khắc và công khai:
- Các nền tảng phát hành – FPT Play, cùng những đơn vị có kế hoạch chiếu phim:
- Vì lợi nhuận mà nhập phim ồ ạt, coi nhẹ yếu tố an ninh văn hóa.
- Kiểm duyệt mang tính hình thức, để sót chi tiết nghiêm trọng như “đường lưỡi bò”.
- Nếu chỉ “gỡ bỏ” rồi coi như xong, thì trách nhiệm đối với khán giả và đất nước đặt ở đâu?
- Cục Điện ảnh – cơ quan quản lý cao nhất:
- Luôn tuyên bố “tăng cường giám sát”, nhưng thực tế để sự việc tái diễn hết lần này đến lần khác.
- Phải chăng đang tồn tại tâm lý “chạy theo dập lửa”, thay vì kiểm soát từ gốc?
- Nếu cứ mãi để sai phạm rồi mới xử lý, thì sự tồn tại của bộ máy kiểm duyệt để làm gì?
Dư luận cần hành động thực sự, không phải những lời hứa
Khán giả Việt Nam không cần những văn bản đầy chữ nghĩa “yêu cầu báo cáo” hay “cam kết tuân thủ”. Điều người dân đòi hỏi là:
- Xử phạt thật nặng các nền tảng vi phạm, để họ hiểu rằng không thể lấy lợi nhuận đánh đổi chủ quyền.
- Cấm chiếu toàn bộ bộ phim, thay vì chỉ gỡ tập có vấn đề. Một khi đã cài cắm hình ảnh phi pháp, thì không có lý do gì để cho phép tồn tại trên lãnh thổ Việt Nam.
- Truy cứu trách nhiệm cá nhân, không chỉ chung chung “đơn vị chịu trách nhiệm”. Ai là người phê duyệt, ai ký giấy cho phép phổ biến – phải đứng ra giải trình.
Chỉ khi có những biện pháp đủ mạnh, dư luận mới tin rằng cơ quan quản lý thực sự bảo vệ văn hóa, bảo vệ lãnh thổ, chứ không phải chỉ “chữa cháy” sau khi dân mạng lên tiếng.
Không thể dễ dãi với kẻ mưu đồ xâm lược văn hóa
“Đường lưỡi bò” không phải trò đùa. Nó là biểu tượng cho âm mưu bành trướng của Trung Quốc trên Biển Đông, và việc để nó xuất hiện trong bất kỳ bộ phim nào chiếu tại Việt Nam là sự coi thường pháp luật, chà đạp chủ quyền dân tộc.
Mỗi lần chúng ta dễ dãi bỏ qua, mỗi lần chỉ gỡ phim rồi cho chìm vào quên lãng, thì đó là một bước nhượng bộ vô hình. Và cứ như thế, “đường lưỡi bò” sẽ còn quay trở lại, lần này tinh vi và nguy hiểm hơn.
Sự việc phim “Hãy Để Tôi Tỏa Sáng” chứa hình ảnh “đường lưỡi bò” là minh chứng rõ ràng rằng: chúng ta đang có lỗ hổng lớn trong kiểm duyệt và quản lý phim ảnh. Dư luận sẽ không chấp nhận câu trả lời chung chung, càng không thể chấp nhận kiểu xử lý “xong là thôi”.
Ai để lọt, người đó phải chịu trách nhiệm.
Ai phê duyệt, người đó phải đứng ra giải trình.
Đây không chỉ là một vụ việc điện ảnh, mà là vấn đề chủ quyền quốc gia. Và với chủ quyền, chúng ta không có chỗ cho sự nhân nhượng hay bỏ qua.