Em có một người yêu, nói cho công bằng thì anh ấy thuộc dạng “hàng hiếm”. Hiền, giỏi, có năng lực, sống đàng hoàng, không tật xấu, gia đình em gặp ai cũng gật gù khen “thằng này được đấy”. Yêu mấy năm trời, tưởng đâu mọi thứ đã sẵn sàng để chốt đơn. 
Cho đến khi… nhìn lại điều kiện kinh tế gia đình anh.
Nhà anh không khá giả. Không những không khá mà còn hơi… nợ. Nợ ngân hàng. Bố mẹ anh thì lớn tuổi hơn bố mẹ em khá nhiều, sức khỏe có hạn, làm ăn kinh doanh giờ chỉ còn trong ký ức. Trong khi đó, em từ nhỏ tới lớn sống khá đủ đầy, gần như chưa từng phải nghĩ tới chuyện “tháng này xoay tiền kiểu gì”.
Gia đình giục cưới vì đi coi thầy. Thầy bảo năm sau cưới là đẹp. Em nghe mà thấy cũng đẹp, cho đến khi ngồi tính nhẩm: cưới xong là về làm dâu hay về nhận combo trách nhiệm mở rộng? Thương anh thì có thương, nhưng là kiểu thương bằng lý trí. Thương vì anh tốt, chứ không phải kiểu thương đến mức “kệ hết, nghèo thì cùng nhau chịu”.
Hai bên gia đình đã gặp mặt. Không khí ổn. Mọi người cười nói vui vẻ. Riêng em về nhà mất ngủ. Không phải vì ghét bỏ gì, mà vì sợ. Sợ sau này phải gánh những thứ không thuộc về lựa chọn ban đầu của mình. Sợ cuộc sống sẽ thấp hơn những gì em đang có, rồi tự hỏi liệu mình có cam tâm không.
Tình yêu không có lỗi. Người yêu cũng không có lỗi. Chỉ là hoàn cảnh hơi… lệch kèo.
Nếu là mọi người, sẽ tiếp tục yêu vì người đó tốt, hay dừng lại khi còn kịp để không làm khổ cả hai?
elquika28495
Cho đến khi… nhìn lại điều kiện kinh tế gia đình anh.
Nhà anh không khá giả. Không những không khá mà còn hơi… nợ. Nợ ngân hàng. Bố mẹ anh thì lớn tuổi hơn bố mẹ em khá nhiều, sức khỏe có hạn, làm ăn kinh doanh giờ chỉ còn trong ký ức. Trong khi đó, em từ nhỏ tới lớn sống khá đủ đầy, gần như chưa từng phải nghĩ tới chuyện “tháng này xoay tiền kiểu gì”.
Gia đình giục cưới vì đi coi thầy. Thầy bảo năm sau cưới là đẹp. Em nghe mà thấy cũng đẹp, cho đến khi ngồi tính nhẩm: cưới xong là về làm dâu hay về nhận combo trách nhiệm mở rộng? Thương anh thì có thương, nhưng là kiểu thương bằng lý trí. Thương vì anh tốt, chứ không phải kiểu thương đến mức “kệ hết, nghèo thì cùng nhau chịu”.
Hai bên gia đình đã gặp mặt. Không khí ổn. Mọi người cười nói vui vẻ. Riêng em về nhà mất ngủ. Không phải vì ghét bỏ gì, mà vì sợ. Sợ sau này phải gánh những thứ không thuộc về lựa chọn ban đầu của mình. Sợ cuộc sống sẽ thấp hơn những gì em đang có, rồi tự hỏi liệu mình có cam tâm không.
Tình yêu không có lỗi. Người yêu cũng không có lỗi. Chỉ là hoàn cảnh hơi… lệch kèo.
Nếu là mọi người, sẽ tiếp tục yêu vì người đó tốt, hay dừng lại khi còn kịp để không làm khổ cả hai?
elquika28495